Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 140: Người Giàu 2

Chương 140: Người Giàu 2Chương 140: Người Giàu 2
Hôm trước, thôn bên cạnh bắt được một cô gái thu dọn hành lý, chuẩn bị nửa đêm lén lút bỏ chạy.
Cô gái đó là thanh niên trí thức đến từ thành phố lớn ở tỉnh Lâm, từ nhỏ đã được nuông chiều, hoàn toàn không đụng đến việc nhà nông, nhưng mà cô ta xinh đẹp, rất nhanh đã quen với con trai đội trưởng của thôn đó, việc trở về thành phố gần như là vô vọng, hai người kết hôn, bây giờ cô ta đã là mẹ của hai đứa con, một trái và một gái rồi.
Vốn dĩ cuộc sống rất tốt đẹp, chồng tài giỏi, yêu thương vợ, cô ta cũng không cần phải xuống ruộng, chỉ nấu cơm, dọn dẹp vệ sinh nhà cửa là được rồi, nhưng cách đây không lâu, nhà cô gái gửi thư đến, ba cô ta nghỉ hưu sớm vì bệnh, đợi cô ta quay về tiếp nhận công việc, quan hệ cũng chạy chọt cả rồi, các công văn cũng đã gửi đến đủ rồi, chỉ cần đội trưởng đóng dấu, lập tức có thể về thành phố. Chỉ là người vê được chỉ có một mình cô ta, chồng với con đều không có cách nào đi theo được.
Cô gái không nỡ con cái, nhưng cũng nhung nhớ ba mẹ, thanh niên trí thức năm nay đa số đều muốn về thành phố, muốn đến điên dại, có cơ hội người khác cầu cũng cầu không được như thế này, cuối cùng cô ta vẫn lựa chọn về thành phố.
Cô ta biết bây giờ người trong thôn đều kiêng kị chuyện này, nhận được thư thì cũng không nói với ai cả, lén lút lấy con dấu của bố chồng mình, tự duyệt thư giới thiệu cho mình, nhân lúc nửa đêm người trong nhà đều ngủ say, mang đồ đạc bỏ chạy. Nếu không phải đứa con gái một tuổi nửa đêm đói bụng tỉnh dậy, không tìm thấy mẹ bú sữa, khóc thét lên, làm ôn cả nhà tỉnh dậy, vừa nhìn không thấy người đâu, đồ đạc cũng ít hơn chút, biết ngay là bỏ chạy rồi, họ lập tức mặc quân áo, gọi anh em chú bác đuổi theo đến đường vào huyện thành, nửa đêm khuya, nữ thanh niên trí thức đó cũng chưa chạy xa, đang lau nước mắt vì không nỡ con đấy, thì bị chông dẫn người theo bắt về lại.
Sau đó vừa làm âm vừa khóc lóc, xem như tan một nửa rồi.
Uông Hữu Quý không thể hiểu được ý bên trên, bây giờ bên trên đối với những thanh niên trí thức bỏ chạy kia cũng không có điều lệ gì, không nói có nên bắt người ta về lại, cũng không nói số thanh niên trí thức còn lại nên làm gì nếu họ tuân theo.
Điều khiến Uông Hữu Quý đau đầu nhất chính là đợt thanh niên trí thức đầu tiên, những thanh niên trí thức đó toàn bộ đều cắm rễ định cư trong thôn, có không ít người đã cưới cô gái địa phương hoặc là gả cho đàn ông địa phương, họ về thành phố rồi thì con cái họ phải làm sao, vợ, chồng của họ phải làm sao?
Uông Hữu Quý thương xót những đứa bé vẫn chưa hiểu chuyện kia, những đứa trẻ nhà họ Trân dường như biết mình bị ba ruột ruông bỏ rồi, những đứa trẻ trước đây ồn ào đùa vui ồn ào, bây giờ khóc nhiều đến mức khàn cả giọng, không nói gì cả, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, thậm chí Uông Hữu Quý không biết có nên oán trách người cha đã bỏ rơi bọn chúng không, dù sao thì những thanh niên trí thức đó, cũng là hiện thân bị chính sách bỏ rơi.
Nhưng nếu bạn thật lòng muốn đi, thế nào cũng phải nghĩ thử người chồng, người vợ và con cái mà bị bạn bỏ lại sẽ như thế nào, có thể cho họ được sự bảo đảm, sau khi dừng chân ở thành phố thì nhất định sẽ đến đón họ về cùng, hoặc là bồi thường nhất định về mặt kinh tế, tùy tiện làm chuyện nào đó, Uông Hữu Quý còn có thể khen anh ta còn có chút lương tâm, nhưng đứa con rể của nhà họ Trần đó, không chỉ là bỏ chạy, mà đem hết cả tiền tích góp trong nhà mà đi mất, hoàn toàn không nghĩ đến việc vợ con phải sống như thế nào.
Uông Hữu Quý hít mạnh một cái, không cẩn thận bị sặc rồi, ông ta ho đến nước mắt sắp chảy ra luôn, ông ta chỉ hi vọng bên trên mau chóng đưa ra biện pháp xử lý, nếu không, chỉ có thể hi vọng những thanh niên đã lập gia đình ở thôn đó có thể nghĩ cho vợ, chồng và con cái của họ nhiều hơn. ....
Những ngày gần đây, Lăng Quốc Đống đúng là dở khóc dở cười, thái độ của những bà cô lắm chuyện đó đối với anh ta mỗi ngày mỗi kiểu, cách đây không lâu còn dạy dỗ anh ta làm người phải có lương tâm, những ngày gân đây lại bắt đầu nhìn anh ta với ánh mắt đồng cảm, nhìn mà khiến Lăng Quốc Đống cũng chạnh lòng, không dám ngồi cùng với họ nữa luôn.
May mà không bao lâu sau anh ta đã có lý do chính đáng để không xuất hiện nữa, mấy tuần nữa là đến ngày báo danh nhập học rồi, cả gia đình họ đều phải vào thành phố một chuyến, chuẩn bị hết những đồ đạc mà có thể chuẩn bị trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận