Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 277: Không Hận Chú Đâu 1

Chương 277: Không Hận Chú Đâu 1Chương 277: Không Hận Chú Đâu 1
Chị gái mặc quần áo mới, cô ta chỉ có thể mặc quần áo cũ, mỗi ngày chị gái có thể ngủ thẳng tới mặt trời phơi đến mông, mà cô ta lại phải thức dậy sớm, giúp mẹ nấu cơm quét tước giặt quần áo, rõ ràng cô ta nhỏ hơn Lăng Bảo Trân hai tuổi, lại giống như một người chị còn phải chăm sóc Lăng Bảo Trân nhược trí khắp nơi.
Ngay từ đầu Lăng Bảo Châu chịu mệt nhọc, dân dần, cô ta bắt đầu có oán khí của mình, nhất là nhìn thấy cuộc sống của chị gái sáng rọi như thế, mà khi cô ta càng ngày càng ảm đạm, cô ta bắt đầu học được cách không dấu vết tranh thủ cho mình.
Lúc đầu, tính tình của Lăng Bảo Trân còn miễn cưỡng có thể gọi là ngây thơ, tuy rằng lười biếng một chút, nhõng nhẽo một chút, nhưng không đến mức như bây giờ, tất cả đều là Lăng Bảo Châu ở bên tai cô ta thay đổi cô ta vô tri vô giác, cô ta sẽ không dấu vết dạy quần áo của ai ai ai mặc đẹp hơn chị cả, cài tóc của ai ai ai đeo mắc hơn của chị cả, dần dần, Lăng Bảo Trân càng xa xỉ hư vinh, thích bấu víu lên trên hơn, cũng càng thêm khinh thường những người nông dân nghèo.
Trừ những việc này ra, cô ta còn có thể không dấu vết để người ngoài biết tình hình ở chung của chị em nhà cô ta, cô ta biết làm sao gợi sự thương tiếc của người ta, lại bởi vì tính tình ngoan ngoãn, một vài dì thím hảo tâm ở gần đó luôn sẽ lén đưa cho cô ta một ít đồ ăn ngon ở sau lưng mẹ, hơn nữa càng chướng mắt chị cả của cô ta.
Miệng lưỡi người đời đáng sợ, tốt xấu lẫn lộn, đây là điêu Lăng Bảo Châu đến trường học được từ sách.
Dựa vào cái gì cùng là con của cha mẹ, cô ta lại không thể có được tất cả những thứ mà cô ta nên có được, bọn họ không cho, cô ta sẽ tranh thủ cho mình, tâm tư hiện giờ của Lăng Bảo Trân càng không ở trên học tập, cô ta tin tưởng chờ khi các cô lớn hơn một chút, tâm quan trọng của thành tích càng thêm nổi bật, cha mẹ sẽ phát hiện đứa nhỏ nào đáng để bọn họ bồi dưỡng, chỉ có một khuôn mặt, chuyện gì cũng không làm được.
Khi Lăng Bảo Châu vừa tới nhà bác hai quả thật cũng bị điều kiện của nhà bác hai làm ngạc nhiên, phòng ở lớn như vậy, cơm thịt cá, Lăng Bảo Châu cũng nhịn không được, có hơi mất phương hướng
Nhưng cô ta tinh ranh hơn Lăng Bảo Trân, rất nhanh đã nhận ra bác hai và bác gái hai, còn có người chị họ cả không mấy khi gặp đó dường như cũng không phải người dễ lừa, mặc dù cô ta giả vờ rất đáng thương, nhưng kiểu diễn thường có thể rước lấy một trận đau lòng của các hàng xóm, ở trước mặt bọn họ không có chút tác dụng nào.
Ánh mắt Lăng Bảo Châu tối sầm, không tiếp tục diễn vô nghĩa nữa, cúi đầu giống như một người đáng thương, mang theo gói đồ của mình và Lăng Bảo Trân, thành thật hiền lành đi theo phía sau Lăng Điềm.
'Anh Phi Túc, đây là xe nhà các anh sao?”
Lăng Bảo Trân chính là một kẻ không an phận, nhìn thấy xe vận tải nhỏ tới đón bọn họ về nhà, lại nhịn không được tò mò.
Đối với anh trai có bộ dạng không tệ như Phi Túc ngược lại cô ta không có thái độ gì, dù sao bây giờ cô ta có hư vinh đi nữa cũng chỉ mười ba tuổi, việc tìm đối tượng còn cách cô ta rất xa, cảm thấy anh trai này có thể lái được xe vận tải nhỏ tới đón các cô, vậy nhà anh chắc chắn rất có tiền, không biết có quan hệ gì với nhà bác hai bọn cô.
'Anh Phi Túc, nhà các anh làm gì vậy?” Lăng Bảo Trân thấy Phi Túc không nói lời nào, lại hỏi một câu, cô ta cảm thấy rất có thể là đối phương không có nghe thấy câu hỏi vừa nãy của cô ta.
"Anh Phi Túc."
"Bây giờ tôi đang lái xe, không được nói chuyện quấy rầy tôi."
Phi Túc cắt ngang Lăng Bảo Trân líu ríu, dáng vẻ của bản thân anh cũng rất dọa người, hơn nữa hàng năm giết heo mổ trâu, trên người có một mùi sát khí mà người ở tuổi này không có, khi anh thật sự nghiêm mặt, vẫn rất có thể dọa người.
Đối với Phi Túc mà nói, trên thế giới này chỉ có bốn loại người, là người quan trọng nhất tên Điềm Điềm, cha anh gắng gượng cũng ở trong hàng ngũ này, dựa vào tâm tình của Phi Túc, thỉnh thoảng lọt xuống hàng hai, hàng hai đó chính là người thân và bạn bè mà anh ta tán thành, người ở hàng này cũng không nhiều.
Về phần loại người thứ ba và thứ tư chính là người xa lạ và người khiến anh ghét, hai loại người này không có phân chia nam nữ già trẻ, đối với Phi Túc chính trực mà nói, xa lạ chính là xa lạ, chán ghét chính là chán ghét, cũng sẽ không bởi vì cô ta là con gái, bởi vì bộ dạng cô ta xinh đẹp nên đối xử khá đặc biệt với cô †a.
Có Điềm Điềm, tất cả cô gái khác đều xấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận