Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 327: Cả Nhà Du Lịch Cổ Đại 31

Chương 327: Cả Nhà Du Lịch Cổ Đại 31Chương 327: Cả Nhà Du Lịch Cổ Đại 31
Gia đình nhà họ Lăng cuối cùng tập hợp đủ, nhưng nếu chuẩn xác mà nói, thật ra còn thiếu một người, đó chính là con dâu út.
Vạn Kim Chi nhớ rất rõ tối ngày đó bọn họ đang đón con trai út và con dâu út từ sân bay trở về thì xuyên qua đến thế giới này, cũng không biết con dâu út có theo tới hay không.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, tiếng Trung mà con dâu út biết chỉ là vài câu nói trao đổi đơn giản, nếu cô ấy tới cổ đại, có thể thích ứng cuộc sống ở đây hay không?
Quan trọng hơn, hiện giờ con trai út hoàn toàn không có trí nhớ ở hiện đại, dù cho con dâu út cùng tới, trên cơ bản con trai sẽ không nhận ra cô ấy, vậy tổn thương trái tim của cô gái nhỏ cỡ nào.
Nhưng trước mắt quan trọng nhất hiển nhiên là đợt chiến sự bộ lạc Đại Xích, bọn họ mơ hồ có một dự cảm, sẽ ở Tây Bắc, tìm được con dâu út của bọn họ. ...
Bộ lạc Đại Xích phát động trước thời hạn, trước khi quân hậu phương ở Đại Khánh còn chưa tới.
Khi Lăng Quốc Đống nhận được tin tức, lập tức hạ lệnh ngày đêm thần tốc chạy tới Nhạn Sơn quan, ít hơn dự tính năm ngày, tới Di Thiên Đô.
Di Thiên Đô là hậu phương và điểm dự trữ lương thảo dược liệu của Nhạn Sơn quan, anh ta để lại một đôi nhân mã ở lại Di Thiên Đô bảo vệ vợ con, sau đó bản thân mình dẫn theo ba mươi vạn tinh binh, tiến đến Nhạn Sơn quan.
Theo tiên phương chiến báo, bộ lạc Đại Xích đi lân này, không chỉ có đàn ông, ngay cả phụ nữ trong bộ tộc cũng lên chiến trường.
Dân phong bộ lạc Đại Xích bưu hãn, hơn nữa bị vây ở nơi Tây Bắc lạnh lo hoang vu, dù là phụ nữ, mỗi người cũng thân cường thể tráng, không kém gì đàn ông, tuy rằng đối phương chỉ có hai mươi lăm đại quân, nhưng ở trên sức chiến đấu, thì cao hơn xa Vạn gia quân vốn chỉ đóng hai mươi vạn ở Nhạn Sơn quan, cùng với mười vạn quân tiên phong.
Hoàng đế ngự giá thân chinh là một cách thức có thể khích lệ sĩ khí tướng sĩ, nhất là hoàng đế này còn mang đến ba mươi vạn viện quân.
"Bệ hạ long thể tôn quý, sao có thể lên địa phương nguy hiểm như tường thành chứ." Nói chuyện chính là Vạn lão tướng quân, cũng chính là cha của Vạn quý phi.
Trước mắt người này không chỉ là hoàng đế Quốc Khánh, còn là chồng của con gái ông ta, nếu ở trên chiến trường xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, chẳng phải con gái ông ta phải thủ tiết sao.
"Đối đầu kẻ địch mạnh, trẫm làm vua của một nước, há có thể núp ở phía hậu phương, nhìn binh sĩ Quốc Khánh ta chém giết ở ngoài thành."
Vẻ mặt Lăng Quốc Đống chính khí, phất tay ngăn lại lời nói khuyên bảo của tướng lãnh khác.
"Trãẫm muốn lên tường thành đánh trống trận, thúc đẩy tinh thần thay binh sĩ Đại Khánh, mặt khác, cũng không cần khuyên nữa."
Hoắc Hoài An và Vạn lão tướng quân trao đổi ánh mắt, giữa mặt mày có chút bất đắc dĩ, nhưng nghĩ lúc này đây dù sao bệ hạ không có trực tiếp tự mình lên chiến trường, đến lúc đó phái thêm một vài người bảo hộ bệ hạ, cũng chỉ có thể như vậy.
Lúc này chiến đấu kịch liệt ngoài thành đã tới trình độ căng thẳng, binh lính Đại Khánh mặc áo giáp màu bạc giằng co với binh lính bộ lạc Đại Xích mặc chiến giáp màu nâu, một vùng trời màu máu, đã sớm không phân rõ địch ta.
Lăng Quốc Đống đứng ở phía trên tường thành, mùi máu tanh đó khiến anh ta vô cùng không khoẻ.
Chiến tranh như thế, ở cổ đại sẽ hết sức tâm thường, nhưng dù sao làm người hiện đại mấy chục năm, đã sớm không quen đánh đánh giết giết như thế.
Lăng Quốc Đống cầm lấy dùi trống, một đám hộ vệ bên cạnh cầm lấy độn giáp vây kín anh ta.
"Thùng...
Một tiếng trống trận, vô cùng bình thường, khi đánh giặc, hai bên đều sẽ phái người đánh trống trận khích lệ sĩ khí binh lính.
"Thùng...
Tiếng thứ hai, gần như mắt thường có thể thấy được, cỏ dại ngoài thành điên cuồng sinh trưởng lên, làm cho lá cây mỗi ngày yếu ớt, giờ phút này trở nên cực kỳ cứng cỏi, khiến người vốn còn quấn kín kẽ đánh nhau, căn bản không thể nhúc nhích.
Mọi người đều bị cảnh tượng này làm cho khiếp sợ rồi, kể cả tộc nhân của bộ lạc Đại Xích còn ở xa, tạm thời không có bị một vùng cỏ nhỏ điên cuồng sinh trưởng này công kích, nhìn thấy cảnh tượng trái lẽ trời như thế, cầm vũ khí trên tay nhìn chung quanh, lập tức không dám tiến lên.
“Trời phù hộ ngô hoàng.”
Người trên tường thành nhìn thấy rõ ràng, những cây cỏ đó theo tiếng trống của bệ hạ bỗng nhiên lủi lên, đây rõ ràng có nghĩa là hoàng thượng là con của trời, trời phù hộ Đại Khánh.
Một đám người trên tường thành quỳ xuống, người ngoài thành cũng ở nơi từng tiếng vang lên mà biết được, thì ra vừa nãy nổi trống lại là bệ hạ của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận