Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 228: Xem Mắt 1

Chương 228: Xem Mắt 1Chương 228: Xem Mắt 1
Bữa cơm này Lương Phương ăn vô cùng sung sướng, chuyên nhìn chằm chằm thịt cá, ăn đến miệng đầy dầu mỡ, mãi cho đến khi bụng đã không nhét được nữa, mới ôm bụng nhớ tới chính sự.
"Chú út, lúc trước chuyện chị nói với cậu cậu suy nghĩ thế nào rồi, em họ đó của chị thật sự rất tốt, trước đó vài ngày khi vê nhà mẹ cũng từng gặp qua, mẹ nói là được."
Vạn Đa Phúc tuổi cũng không nhỏ, mấy năm trước là bởi vì chuyện thiếu nợ, vẫn không có ai cho ông ta xem mắt, hiện giờ nợ nần trong nhà đều trả hết, ông ta cũng có một công việc đứng đắn, thu nhập mỗi tháng cũng không tính ít, thật ra có không ít gia đình nhìn trúng người như ông ta, muốn giới thiệu con gái cho ông ta.
Lương Phương suy nghĩ trong lòng, nếu bản thân chú em này muốn tìm đối tượng, vì sao không tìm một người có quan hệ họ hàng bạn bè với bà ta, tìm một người tri kỷ với bà ta, không chỉ có nhà con hai bọn họ cũng có thể diện ở trong lòng ông cụ bà cụ, về sau muốn nhờ chú út làm việc cũng đơn giản một chút.
"Đa Lộc, chị dâu hai con nói rất đúng, lúc trước là cha mẹ liên lụy con, hiện giờ cuộc sống trong nhà cũng tốt hơn, mấy năm nay mẹ tích lũy được một chút tiền, chúng ta cưới vợ, sớm sinh mấy đứa cháu trai cháu gái ngoan ngoãn cho mẹ.”
Bà Thái cảm thấy mình có lỗi nhất chính là đứa con này, bà biết con cả bọn họ khiến đứa nhỏ này ủy khuất, nhưng tính tình bà mềm yếu, mặt khác nếu con dâu nói vài câu uất ức, nói cuộc sống trong nhà khổ sở biết bao, bà sẽ không thể không biết xấu hổ mở miệng, chỉ có thể nhìn con út gánh vác trả phần nợ nần đáng lẽ thuộc vê những đứa con khác.
Trước khi ở riêng, bà và ông cụ vẫn không cần người chăm sóc chu đáo, cũng không có chỉ định ở cùng đứa con nào, viết ở trên thỏa thuận tốt rồi, về sau hàng năm mỗi đứa con đều cung cấp mười đồng tiền cho bọn họ, cộng thêm tám mươi cân lương thực, quà cáp ngày lễ ngày tết, toàn bộ dựa vào hiếu tâm, cũng không có ép buộc quy định.
Bà có tổng cộng bốn đứa con, thêm vào chính là hơn ba trăm cân lương thực, bà và ông cụ lớn tuổi, cũng không ăn hết nhiều như vậy, huống hồ bọn họ còn chăm bón một mẫu đất và đất tư hữu trong sân, hàng năm cũng có thể thu hoạch không ít lương thực.
Vì thế bà dứt khoát nuôi một đám ở trong vườn, mỗi buổi chiều bà đều gom trứng gà lại, có hai con buôn đến trong thôn thu trứng gà, bà sẽ lấy trứng gà ra bán cho người ta, toàn bộ tiền đều tích trữ, đều giữ cho con trai út, dự định để dành khoản tiền kết hôn dự chỉ lúc trước cho ông ta.
Mấy năm nay thêm tiền hiếu kính của mấy đứa nhỏ, tổng cộng tích được hai trăm, bà biết trong tay con trai út hẳn là còn một khoản tiền nữa, cộng thêm cũng đủ cưới một người vợ rồi.
"Mẹ, con không vội."
Vạn Đa Lộc không biết vì sao có chút phiên muộn, ông ta dường như thật sự không có hứng thú gì với chuyện xem mắt kết hôn.
Thật ra cuộc sống mấy năm nay như thế cũng rất tốt, mỗi ngày giúp chị gái trông coi quán, một ngày ba bữa cùng ăn chung với gia đình chị Hồng, một vài công việc như may vá quần áo mà đàn ông không am hiểu cũng do chị Hồng xử lý cho, giống như người một nhà vậy...
Người một nhài Suy nghĩ trong đầu Vạn Đa Lộc dừng một chút, trong đầu hiện lên khuôn mặt tròn nhỏ nhắn ôn hòa của Trương Hồng, có chút thất thần.
"Không vội, sao lại không gấp được chứ."
Vạn Đa Lộc không vội nhưng Lương Phương bắt đầu nóng nảy, bà ta đã bàn tốt với dì nhà mình, nhất định sẽ giúp em họ bàn thành cuộc hôn nhân này, đến lúc đó còn có thể thu được tiền trà nước hai mươi đồng tiền từ bên trong.
Bộ dáng của em họ bà ta miễn cưỡng chỉ có thể nói đoan chính, tính tình được gia đình dì cưng chiều nên có chút nuông chiều, một lòng muốn gả đến trong thành phố, nhưng với diện mạo đó của cô ta, người thành phố cũng không phải mắt mù, đòi tiên không có tiên, muốn diện mạo không có diện mạo, ngoại trừ đàn ông già khú đế không cưới được vợ ở trong thành phố, ai sẽ nguyện ý cưới một người vợ như cô ta.
Bây giờ nói thế nào Vạn Đa Lộc cũng coi như là cắm rễ ở trong thành phố, tiền lương mỗi tháng nghe nói có hơn ba mươi đồng tiên, ăn ở đều là Vạn Kim Chi bao, chờ sau này cưới vợ, thêm một miệng ăn, Vạn Kim Chỉ nhà to nghiệp lớn dù sao cũng sẽ không so đo chút tiên nhỏ đó, bởi vậy tiền lương này chính là lợi nhuận ròng, làm sao tìm được một công việc tốt như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận