Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 40: Về Nhà Cũ

Chương 40: Về Nhà CũChương 40: Về Nhà Cũ
Sau khi ăn uống no say, cả nhà lại dạo quanh huyện thành một lần, đợi đến khi cưỡi lừa về thôn Đường Thạch thì sắc trời cũng đã tối.
"Kim Chi, mua được không ít đồ ha!" Người dân đang đi tới đi lui trong thôn cất tiếng hỏi Vạn Kim Chỉ đang đánh xe lừa về, ánh mắt không ngừng liếc về phía hai cái giỏ trúc được đặt trên sàn xe.
"Cũng chẳng có gì, mua ít vải mà thôi, bọn nhỏ cũng lớn rồi, người lớn chúng ta sống tạm sống bợ thì được chứ không thể để bọn nhỏ chịu khổ." Lăng Quốc Đống lật tâng đầu đựng vải bông trắng cho người trong thôn coi thử, dưới đó là một lớp vải hoa có màu sắc khá trâm và già dặn, nhìn qua thì không giống loại vải mà lớp thanh niên như họ mặc.
"Còn mua ít đồ cho ba mẹ tôi và ba mẹ Kim Chi, phiếu vải tích góp mấy ngày nay đều dùng hết rồi." Lời Lăng Quốc Đống nói ẩn chứa tới mấy tầng ý nghĩa, anh ta cũng chẳng lật đồ ở dưới lên nữa, người trong thôn cũng không thể mặt dày mà hỏi đến tận gốc rễ đồ của người ta được.
"Quốc Đống, cháu hiếu thuận quá."
Nghe hai vợ chông Lăng Quốc Đống lại mua đồ cho hai ông bà già nhà họ Lăng, ánh mắt mọi người đều dời hết lên hai cái giỏ trúc, trong lòng còn cảm thán chú hai nhà họ Lăng này thật sự là người có lòng nhất trong nhà, coi hai vợ chồng già phá hoại thân thể chú hai này cái dạng gì rồi, dạo trước hai thằng con trai nhà con trai cả họ Lăng còn đẩy con trai nhà chú hai Lăng rớt xuống giếng, suýt chút nữa đã bị chết đuối.
Phóng khoáng, rộng lượng, hiếu thảo, tất cả những từ ngữ khen ngợi người dân trong thôn nghĩ ra được đều dùng hết lên người Lăng Quốc Đống, dù có mấy người thấy nhà họ thật dễ bắt nạt quá, nhưng cũng không thể không khen ngợi phẩm chất hiếu thảo của hai vợ chồng.
Sau khi trải qua chuyện này, sợ là những việc bất công mà trước đây người trong nhà tổ họ Lăng đã làm sẽ lại bị người dân trong thôn đào lên nhắc lại, không biết hai ông bà Lăng sẽ thích một khúc vải bông hơn hay thích bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ trong một khoảng thời gian ngắn hơn.
Lăng Kiều cũng hiểu rõ điều này, thế nên mới chẳng có ý kiến gì khi ba mẹ mua đồ cho nhà bên họ, hơn nữa, dù có thế nào, việc những người đó là ba mẹ và anh em ruột thịt của ba là điêu không thể thay đổi, dùng chút ân huệ nhỏ để đuổi những người đó đi thì cũng coi như là chuyện tốt, dù sao bây giờ cô ấy cũng đã hoàn toàn hiểu rõ, có mẹ cô ấy ở đây, những người đó căn bản không dám tới nhà gây sự, nếu đã thế thì, khiến mọi chuyện trông càng đẹp hơn mới là lựa chọn tốt nhất.
Cả nhà sau khi ăn cơm tối xong mới từ huyện thành trở về, thế nên sau khi trả xe lừa và sắp xếp lại đồ đạc, họ cầm theo những thứ mua cho các trưởng bối trong nhà tổ, tiện đường tạt ngang bên đó.
Đây cũng là lần đầu tiên Lăng Kiều gặp được hai ông bà đối xử bất công đó sau khi cô ấy được sống lại, nói ra cũng nực cười, từ khi bị ngã xuống nước tới nay cũng rất lâu rồi, đôi vợ chồng kia vẫn không hề xuất hiện, hai đứa cháu gái như cô ấy và Điềm Điềm vẫn là kiểu có hay không đều được như trước.
Lăng Kiều cười nhạt trong lòng, có chút nóng lòng muốn gặp mặt mấy người nhà đó rồi. ...
"Tới đây."
Lúc Lăng Quốc Đống và Vạn Kim Chi đưa con đến nhà tổ họ Lăng thì nhà bên đó đang ăn cơm, thấy có người đến, họ chẳng mấy nhiệt tình chào hỏi, chỉ nâng mí mắt nhếch khóe miệng coi như đã thấy có người tới. Cả nhà này còn ghi hận Vạn Kim Chi cướp hai con gà mái của nhà đấy, mặc dù không dám đắc tội với con nữ ma đầu là cô ấy nhưng cũng không đến mức phải chạy theo nịnh bợ nhà cô ấy.
Người ở nhà tổ họ Lăng cũng không nhiều, chỉ có hai ông bà già, bốn người nhà anh cả và cô em gái Lăng Mỹ Lệ chưa gả chồng là bảy người, vị trí chỗ ngồi trong nhà rất được chú trọng, một cái bàn rộng, hai ông bà ngôi ở vị trí chủ tọa, con trai bà ta ngồi ở bên trái, con gái Lăng Mỹ Lệ ngồi một mình bên phải còn Lăng Khôn và Lăng Xuân thì ngồi đối diện ông Lăng.
Trên bàn bày ba đĩa thức ăn, một đĩa cải trắng luộc, một đĩa trứng chiên hẹ, hẹ thì nhiều còn trứng chẳng có bao nhiêu, hơn nữa vì giờ trời có hơi nóng nên rau hẹ trông hơi vàng, nhìn là thấy không được tươi mấy, ngoài những cái đó ra, trên bàn còn một đĩa cà tím om, không có dầu hay nguyên liệu gì khác, chỉ nấu chín rôi cho thêm chút muối thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận