Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 274: Phản Kích 1

Chương 274: Phản Kích 1Chương 274: Phản Kích 1
Quả nhiên, mơ mộng hão huyền, chỉ ban ngày mới có thể mơ được.
"Đúng vậy, hiện giờ em nhìn thấy cô ta là sợ, nói lý với cô ta thì cô ta giả ngu, nói trắng ra thì cô ta giả vờ khóc, em cũng sắp bị tra tấn điên rồi."
Lăng Điềm oán hận cắn một miếng kem que đậu, không biết còn tưởng rằng cô đang ăn thịt người.
"Nhưng mà, đó không phải nhà của em sao, vì sao em phải sợ một người ngoài chứ, cho dù ầm ĩ không thoải mái, nên đi cũng là cô ta, không nên là em?”
Phi Túc rất vui vẻ cô bé của anh vừa gặp nạn người đầu tiên nghĩ đến chính là hắn, cũng thích những thời gian ở chung này, nhưng còn hơn mình vui vẻ, anh càng hy vọng khiến Điềm Điềm vui vẻ.
Lúc này Phi Túc còn không biết anh chỉ là lốp xe khi Điềm Điềm không tìm thấy chị cả mà thôi, trong lòng thích ý, trên mặt nghiêm trang nói lý với cô gái nhỏ.
"Rắc rắc."
Lăng Điềm cắn một miếng kem đậu, đúng vậy, đó là nhà của cô, sao kết quả là cô thành người bị ép đuổi đi chứ, nhưng nghĩ lại nhớ tới người ta là khách, là tiểu bối, Lăng Điềm nghĩ chẳng lẽ muốn cô chủ động đuổi người đi sao, đó không phải rất không hợp tình người à?
Lăng Điềm đã trải qua hai đời vẫn là lần đầu đụng phải loại tình huống này, bởi vậy lập tức có chút khó xử....
"Chị cả."
Tối hôm nay Lăng Điềm vẫn luôn ở trong sân rốt cuộc bắt được chị cả Lăng Kiều vẫn trốn tránh mấy ngày nay của cô.
Vốn cô còn không suy nghĩ cẩn thận, chỉ cho rằng mấy lần đi tìm chị cả cũng không tìm được người là bởi vì cô ấy bận quá, sau đó cẩn thận suy nghĩ, cô mới phát hiện, không chỉ có chị cả, ngay cả cha mẹ tựa như đều đang tận lực trốn tránh cô.
Tới sớm hơn dự tính của cô ấy, đáy mắt Lăng Kiều hiện lên vui mừng, giơ lên một gói đồ trên tay được gói bằng giấy dầu, không biết là cái gì, mùi hương phả ra mê người.
"Đến phòng bếp lấy một cái dĩa, sau đó gọi Tráng Nhi cùng đến phòng chị." Giờ này cha mẹ sớm đã nên ngủ, Lăng Kiêu không có ý muốn đánh thức người.
Lăng Điềm liếm liếm môi nhanh chóng gật đầu, hoàn toàn không nghĩ tới có nên kêu chị em Lăng Bảo Trân hay không.
Hôm nay Lăng Kiều bàn việc làm ăn ở một quán cơm nhỏ mới mở không lâu tiện thể ăn cơm, đồ ăn khác trong quán khá hài lòng, chỉ món gà lá sen đó làm cực kỳ tươi mới mỹ vị.
Nghe nói đồ gia vị ướp gà tơ là tổ truyên của chủ quán, gà con sinh ra mới vừa đủ một tháng cạo lông loại bỏ nội tạng, trong trong ngoài ngoài đều bôi lên nước sốt bí chế đủ một ngày, chờ sau khi ướp hấp dẫn rồi, nhét vào các loại nấm cùng với hương liệu gạo nếp ở trong bụng gà, sau đó dùng lá sen tươi mới gói kín lại, hầm trên bếp, củi lửa của gà lá sen cũng có nghiên cứu, phải là cây ăn quả, như vậy thịt gà hâm ra còn tản mùi thơm ngát của cây ăn quả.
Thịt gà lá sen non mịn, bởi vì thời gian hầm lâu, gần như là trạng thái rã xương, mặc dù là xương cốt, cũng đã nhừ đến nổi có thể trực tiếp nhấm nuốt, hơn nữa đồ gia vị bí chế độc môn, kỳ hương bốn phía, khiến khẩu vị người ta mở rộng ra.
"0a...
Lăng Điềm tháo bỏ sợi dây gói gà lá sen, xốc mép lá sen lên, lập tức một hơi nóng hỗn tạp mùi xông vào mũi, cô ăn cơm chiều rất ăn no rồi, lúc này cũng nhịn không được tiết ra nước miếng.
Nguyên liệu của gà lá sen là gà tơ, cho nên một con gà lá sen cũng chỉ lớn bằng hai bàn tay của Lăng Điêm, Lăng Kiều đã nếm qua, gà lá sen này cô và hai chị em Lăng Tráng chia nhau ăn, vừa lúc là một bữa ăn khuya.
"Ăn ngon."
Lăng Điềm hạnh phúc nheo mắt lại, bằng vào vị giác xuất sắc cẩn thận suy xét hương liệu được dùng trong gà lá sen, thiếu chút nữa quên mất ý đồ hôm nay tìm chị cả.
"Nói đi, có phải chịu không nổi hay không."
Lăng Kiều ngồi xếp bằng ngồi ở trên giường, nhìn em trai em gái ăn ngốn nghiến hỏi.
"Chị cả, chị biết hả?"
Lăng Điềm nuốt miếng thịt chân gà tơ trong tay, khi vội vàng nuốt xuống còn có hơi không chịu được.
Lăng Tráng tốt hơn chị hai một chút, sau khi buông thịt gà trong tay, cũng chỉ dùng dư quang tiếc nuối liếc mắt nhìn nó một cái, nhìn hai lần, ba lần, vô số lần.
"Ăn đi, đợi lát nữa nguôi rồi sẽ không ngon nữa đâu."
Lăng Kiều nhìn thấy bộ dạng này của em trai em gái có chút dở khóc dở cười, sao cô ấy cảm thấy dường như mình trở thành cọp mẹ vậy.
Chị cả lên tiếng, lúc này hai người Lăng Điềm và Lăng Tráng mới vừa ăn vừa mơ hồ trả lời câu hỏi của cô.
"Chị cả, khi nào thì cha mẹ đưa Lăng Bảo Trân bọn họ về vậy, em cũng sắp bị cô ta phiền chết rồi." Lăng Điềm nhớ tới cô em họ đó, khẩu vị ngon lành đều bị hủy.
“Tráng Nhi, em thì sao?”
Lăng Kiều không có trả lời câu hỏi của em gái, mà là hỏi em trai.
ebookshop.vn ebook truyện dịch giá re
Bạn cần đăng nhập để bình luận