Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 336: Cả Nhà Du Lịch Cổ Đại 40

Chương 336: Cả Nhà Du Lịch Cổ Đại 40Chương 336: Cả Nhà Du Lịch Cổ Đại 40
"Diễm nhi vô trạng, nhất thời xúc động, chỉ là bệ hạ, nếu nói Diễm nhi cưỡng gian Nghiên quý nhân thì đây hoàn toàn là lời xăng bậy, chẳng lẽ bệ hạ không biết tính của Diễm nhỉ sao, tính nó vốn thiện lương lại vô cùng tôn kính người và các trưởng bối, thực sự là do lời nói ban nấy của Nghiên quý nhân quá mức đáng trách thế nên nó mới làm ra hành động đó."
Lưu tần độc ác liếc mắt nhìn Nghiên quý nhân đang phủ phục dưới đất sau đó lại bắt đầu khóc lóc cầu xin Lăng Quốc Đống.
Lăng Diễm cũng ý thức được hành động ban nãy của mình quá lỗ mãng, dù sao cũng là một đứa trẻ lăn lộn trong cung từ nhỏ đến lớn, trong lòng sao lại không có toan tính, cậu ngay lập tức quỳ xuống trước mặt Lăng Quốc Đống, nương theo lời mẫu phi để giải thích cho bản thân.
Sớm biết vậy, hôm nay cậu sẽ không vì trút giận cho mẫu phi mà ngăn Nghiên quý nhân đang đi lạc lõng phía sau kia lại còn để cho đứa em trai của mình tìm được cơ hội thể hiện.
Trong mắt Lăng Diễm, cậu là trưởng tử, sau khi mẹ của đứa em trai dòng chính thất đang chiếm giữ vị trí thái tử kia bị định là tội thần thì đệ ấy làm gì còn tư cách ngồi trên vị trí đó nữa.
Mẫu hậu buộc bản thân phải nhịn, cậu cũng nhịn, dù sao thì phụ hoàng trước nay chẳng để ý đến đứa con trai đó, thỉnh thoảng khi người khảo bài các hoàng tử do thiếp thân sinh ra, người sẽ trưng ra bộ mặt tươi cười với chúng, người không phải đối thủ của cậu, đối thủ thực sự của cậu chắc hẳn là các hoàng tử khác có nhà họ ngoại lớn mạnh và đang dần trưởng thành.
Cũng không biết từ khi nào, có lẽ là sau khi cung điện thái tử bị cháy, phụ hoàng lại thay đổi hoàn toàn, người tỏ ra vô cùng yêu thương đứa con trai dòng chính thất đó, liên lụy mẫu phi cậu bị giáng chức, một mình Vạn quý phi cầm quyên cả hoàng cung.
Vốn dĩ mẹ của cậu là quý phi, từ khi sinh ra cậu đã đứng ở vị trí cao hơn một bậc so với nhị hoàng tử do Đức phi sinh ra, nhưng bây giờ, ngay cả vị trí hàng phi mà mẫu phi cậu cũng không giữ được, bị giáng thành tần.
Từ xưa đến nay, mẹ quý nhờ con, con uy danh nhờ mẹ, bây giờ ngoại trừ cái danh là trưởng tử ra, cậu chẳng còn lại gì.
Lăng Diễm quỳ trên mặt đất, cúi đầu, trong mắt hiện lên vẻ bất mãn và căm hận tột cùng.
Bởi vì Yên Đế cũng quỳ trên đất hơn nữa do cú đạp ban nãy của cậu nên hắn bắt trọn tất cả cảm xúc của cậu vào mắt.
Trong ký ức của hắn, mặc dù các hoàng nhi đều có khuyết điểm nhưng dẫu gì thì chúng vẫn còn nhỏ, tâm tư cũng không sâu, còn lâu mới có được dáng vẻ khi đã bước vào triều và bắt đầu tranh quyền đoạt VỊ.
Nhắc tới cũng buồn cười, cũng vào hôm nay hắn mới phát hiện mấy đứa con trai của hắn lại có thể hoành hành ngang ngược trong hậu cung, tùy ý khi dễ tần phi, thậm chí chẳng có chút tôn kính nào đối với thái tử Lăng Tráng, hạ nhân của chúng thậm chí còn dám động tay động chân với thái tử.
Nhưng những điều này, hắn chỉ phát hiện sau khi tên hàng giả đó bắt đầu thể hiện sự coi trọng đối với thái tử, nếu vậy thì trước đó, có phải cuộc sống của nó còn khó khăn hơn so với những gì hắn tưởng tượng.
Yên Đế vốn là một người máu lạnh không tim không phổi, nếu là lúc trước, có thể hắn sẽ không để tâm đến những điều này, chẳng phải chỉ là một đứa con trai không được hắn coi trọng thôi sao, xảy ra chuyện gì cũng chỉ có thể trách nó vô dụng, trong nơi thâm cung này, người có thể dốc lòng dốc sức bảo vệ nó chỉ có thể là chính nó, trước đây Yên Đế cũng từng trải qua cuộc sống như thế, hắn nghĩ, muốn đạt được điều gì đều phải tự mình tranh đoạt.
Mềm yếu và lương thiện là điều không nên có trong thâm cung.
Nhưng bây giờ thì khác, tuy là hắn không muốn thừa nhận nhưng sớm ngày kề cận với đứa con bất hiếu kia, cảm giác của Yên Đế đối với đứa con này sớm đã thay đổi rồi.
Hắn đã quen việc đứa con trai ngốc kia vuốt ngày tỏ vẻ đáng yêu trước mặt hắn, cũng quen cảm giác buông lỏng cảnh giác khi ở cùng với cậu, ánh mắt cậu trong suốt, không chứa nổi nửa điều dơ bẩn, một đứa bé như cậu, thật không giống một đứa bé lớn lên trong chốn cung đình.
Hôm nay, vốn Yên Đế không chịu nổi cảnh cô đơn khi đứa con bất hiếu khi có tiểu quận chúa mà quên mất người quen cũ là hắn, hắn nghe tin cậu đưa tiểu quận chúa đến ngự hoa viên chơi nên mới đến tìm, thật không ngờ lại gặp đoàn người của đại hoàng tử, bản thân đắc tội với Lưu phi, đại hoàng tử đương nhiên sẽ tìm hắn trút giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận