Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 296: Sum Họp 3

Chương 296: Sum Họp 3Chương 296: Sum Họp 3
Đám người Lương Phương chịu thiệt vài lần cũng không dám đến đây, trong lòng bọn họ hối hận cỡ nào lúc trước vì mấy chục đồng tiền khiến Vạn Đa Lộc chán ghét, đó chính là chuyện của bọn họ.
Nhưng bây giờ mỗi nhà đều có đất của mình, cuộc sống của bọn họ cũng không tính quá khó khăn, chỉ cần chịu khó, sẽ không đói chất.
"Mẹ, chị cả và anh rể còn chưa đến hả?"
Lăng Điềm ăn mặc xinh đẹp đi ra từ trong phòng, nhìn thấy cậu út và mợ út gọi một tiếng, lại nhéo móng vuốt nhỏ mập mạp của em họ, tư thế muốn giành lấy kẹo trên tay cậu bé.
Chọc người đến mức sắp khóc, cô mới thu tay về, làm mặt quỷ với cậu bé, chọc người ta một lần nữa nở nụ cười, lại khôi phục bộ dáng đứng đắn.
“Còn chưa đâu, vừa nãy gọi điện thoại tới, đoán là nhanh thôi."
Vạn Kim Chỉ nói với con gái nhỏ: "Phi Túc đâu, thằng bé đến chỗ nào rồi?"
"Cũng sắp rồi, trước mười phút sẽ ra cửa." Lăng Điềm nhìn đồng hồ một hồi nói.
Nhoáng cái, em trai ra nước ngoài đã tám năm, cô đã thuận lợi tốt nghiệp đại học, hơn nữa mở một quán cơm riêng thuộc về mình.
Làm đại biểu của người giàu có bốc đồng, từ sau khi tiếng tăm của quán cơm riêng thành công, mỗi ngày cô cũng chỉ tiếp đãi hai bàn tân khách, một bàn tiệc rượu định giá tám trăm, đây vẫn chỉ là năm chín bảy, giá cả như vậy, tương đương với một hai tháng tiên lương của rất nhiều người.
Nhưng mặc dù như vậy, vẫn là cung không đủ cầu, không chỉ có thành phố, còn có người tỉnh thị lân cận nghe nói tay nghề của cô hâm mộ tiếng tăm mà đến, hiện giờ ban ngày Lăng Điềm bận rộn xoay quanh vơ vét mỹ thực cùng với tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn chất lượng tốt hơn, cũng chỉ buổi tối sẽ bận một chút, nhưng cũng bận rộn không chạy đi đâu được.
Mặc dù như vậy, hàng năm cô vẫn có thể cho mình hai tháng nghỉ, đi khắp nơi nhìn thử một chút, nhàn nhã như thế, cố tình kiếm còn nhiều hơn phần lớn người, đây cũng là một loại bản lĩnh.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, vừa dứt lời không bao lâu, Lăng Kiều và Tất Thiên Hữu lại cùng Phi Túc đi vào, đoán là gặp nhau ở cửa.
Lăng Kiều năm nay vừa đúng hai mươi chín, năm trước khi cô ấy và Tất Thiên Hữu kết hôn, bởi vì hai người đều bận rộn sự nghiệp, tạm thời còn chưa tính toán muốn có con, bọn họ thương lượng tốt rồi, chờ khi Lăng Kiều ba mươi hai, hai người bọn họ đều buông việc trong tay, thanh thản ổn định, kiên định chuẩn bị sự ra đời của đứa nhỏ.
Nhưng Lăng Điềm cứ cảm thấy loại chuyện này kế hoạch cản không nổi biến hóa, lỡ như chị ấy có thì Sao.
Lăng Tráng ra ngoài tám năm, cũng chỉ vào một năm trước Lăng Kiều kết hôn, anh ta và Lan cô cô, Hải công công cùng nhau về nước một chuyến, bình thường đều là Vạn Kim Chi và Lăng Quốc Đống bọn họ ra nước ngoài thăm, thuận đường ở một vài đất nước châu Âu Châu tiến hành du lịch tuần trăng mật của bọn họ.
Nguyên nhân bạn học Lăng Tráng rất ít khi về nước tuyệt đối không phải bởi vì mỗi lần về nước xuất ngoại đều phải tiến hành kiểm tra sức khỏe xét nghiệm máu đâu, tuyệt đối không phải. Mấy năm nay, cậu mơ hồ có ý đặt trọng tâm bản đồ sự nghiệp ở nước ngoài, ai bảo đất đai của nước Hoa đều thuộc về quốc gia chứ, Lăng Quốc Đống và Vạn Kim Chi đều là người hết sức tôn trọng đứa nhỏ, mỗi một đứa nhỏ đều là cá thể độc lập.
Cậu thấy Lăng Điềm tìm một người bạn trai xấu như vậy cũng không thấy Vạn Kim Chi nói gì, nhiều lắm chính là tân suất tặng ô tặng kem dưỡng da thường xuyên một chút.
Hơn nữa hiện giờ giao thông phát triển như vậy, ra nước ngoài cũng chỉ là chuyện mấy chục giờ máy bay, chỉ cần có tiền bất cứ lúc nào cũng có thể bay một cái đi thăm đứa nhỏ.
Chỉ cần tình cảm còn đó, dù khoảng cách có xa đi nữa cũng không phải khoảng cách.
Một chuyến này bạn học Lăng Tráng về nước, cũng là vì dẫn bạn gái cho cha mẹ nhìn xem, cậu tính kết hôn với bạn gái.
Mọi người đến đông đủ, người một nhà đều lái xe của riêng mình, lái một đội xe vô cùng náo nhiệt chạy tới sân bay.
"Đã quá hạn sáu năm rồi."
Phi Túc ngồi ở ghế lái, Lăng Điềm đương nhiên ngồi ở vị trí ghế phó lái, trên xe chỉ có hai người bọn họ, vợ chồng Lăng Quốc Đống ngồi cùng xe con gái cả và con rể.
Tuy rằng ánh mắt Phi Túc nhìn đường phía trước, nhưng bạn học Lăng Điềm hoàn toàn có thể cảm nhận được lúc này anh phát ra hơi thở u oán.
Lúc trước khi mười sáu tuổi cô đùa Phi Túc, nói là chờ tốt nghiệp đại học đồng ý ở bên anh, trên thực tế đây là âm ï đùa anh thôi, hai người bọn họ hôn cũng hôn, ôm cũng ôm, không phải người yêu lại là cái gì.
Hiện giờ Lăng Điềm cũng tốt nghiệp sáu năm, đã sớm tới tuổi làm giấy đăng ký kết hôn hợp pháp, cố tình cô lại không buông miệng chuyện kết hôn.
"Anh thấy ở gần nhà chúng ta mở một nhà trẻ mới rất tốt, con trai con gái chúng ta nhất định thích."
Phi Túc nghĩ có thể là lúc trước mình quá hàm súc, làm cho Điềm Điềm cũng không hiểu ý của anh, hiện giờ anh đã mang cả đứa nhỏ lên, gợi ý này cũng đủ rõ ràng nhỉ.
"Được được, hôm nào sẽ đi làm giấy kết hôn."
Thật ra Lăng Điềm luôn chờ người nào đó có một màn cầu hôn lãng mạn, nhưng bây giờ xem ra, chờ tế bào lãng mạn của người nào đó mở, vậy đoán chừng phải đợi đến có con cháu, cũng không biết là tra tấn anh hay là tra tấn mình nữa.
"Anh cảm thấy thật ra... Cái gì... Làm... Làm giấy kết hôn..."
Phi Túc thiếu chút nữa đã nhấn ga rồi.
"Dù sao em cũng là chị hai, cũng không thể đuổi theo sau em trai, cái gì đó, nhà trẻ tên gì, em ra xem xét thử cho đứa nhỏ tương lai của chúng ta."...
"Mẹ, mẹ đang nhìn cái gì?"
Nữu Nữu nhìn thấy mẹ thất thân nhìn một chiếc xe vận tải nhanh chóng rời đi tò mò hỏi.
"Không có gì." Trương Hồng lắc đầu.
"Mẹ Nữu Nữu, xem anh mua được cái gì, con ba ba hoang dại, gần đây Hổ Tử học hành mệt mỏi, vừa lúc cho nó bồi bổ." Một người đàn ông trung niên thật thà chất phác từ xa đi tới, trong tay còn mang theo một đống, con ba ba to bên trong vô cùng khiến người ta chú ý.
"Phải tốn không ít tiền đi, đừng bồi bổ cho Hổ Tử mãi, anh cũng phải ăn nhiều một chút."
"Ừ”" Người đàn ông nhếch miệng, cả nhà vai sóng vai đi đến đường bên kia.
[Chính Văn kết thúc, tiếp theo người một nhà sẽ xuyên đến cổ đại ^^. ]
Bạn cần đăng nhập để bình luận