Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 425: Chuyến Du Lịch Gia Đình - Nữ Tôn 15

Chương 425: Chuyến Du Lịch Gia Đình - Nữ Tôn 15Chương 425: Chuyến Du Lịch Gia Đình - Nữ Tôn 15
Hôm nay lên núi có thu hoạch không tệ, Vạn Kim Chi săn được con hươu sao mà bà ấy vẫn hằng mong muốn, định buổi tối giết hươu lấy máu để con gái nhỏ bồi bổ thật tốt.
"Mua được rồi, đây là bạc còn dư lại."
Lăng Kiều liếc nhìn người đàn ông tinh thần vẫn tính là ổn định, không có nổi khùng lên, móc tiền còn dư ra giao cho Vạn Kim Chi.
"Đúng rồi mẹ, vừa nãy con hỏi bác trai ở trong thôn ở đâu có bán heo con, một bác nói ông ấy biết, bảo chúng ta lúc đi mua heo con thì tìm ông ấy, vợ của ông ấy hình như là người mà mẹ gọi là chị ba, mẹ còn nhớ không?”
Lăng Kiều nhắc đến nhóm người mà mình gặp ban sáng, nói đến vấn đề gần đây Phi Túc vẫn quan tâm.
"Chị ba?”
Vạn Kim Chỉ đã rời khỏi đất nước nữ tôn lâu như thế, một vài người vốn là người thân đã quên gần hết từ lâu rồi.
Hơn nữa cũng không phải ruột thịt, Vạn Kim Chi từ nhỏ đã sống ở căn nhà dưới chân núi cùng với ba mẹ, với mấy người họ hàng xa của nhà họ Vạn mà ngày thường cũng không tiếp xúc nhiều đều không thân, bảo bà ấy nhớ đến một người chị không cùng chi hoặc chị họ thì nhất thời bà ấy cũng khó nhớ ra được.
"Có chút ấn tượng, đến lúc đó mẹ dẫn Điềm Điềm và Phi Túc vào thôn tìm thử, nhìn thấy nhà không chừng mẹ sẽ nhớ ra."
Vạn Kim Chi nói một cách không sao cả, cùng lắm là bảo chồng bà ấy dùng thực vật nghe ngóng một chút chuyện tâm sự của mỗi nhà, sẽ tìm ra được người chị ba kia ấy mà.
"Hai con đã gặp phải chuyện gì ở thị trấn vậy? Sắc mặt của Thiên Hữu trông khó coi thế?"
Vạn Kim Chi liếc nhìn con rể lớn, nhỏ giọng hỏi con gái.
"Không có gì đâu mẹ."
Lăng Kiều khe khẽ liếc Tất Thiên Hữu, khóe miệng không nhịn được cong lên, chỉ có điều khi thấy ánh mắt của đối phương nhìn qua, khóe miệng lập tức hạ xuống lại, biểu cảm muốn bao nhiêu nghiêm chỉnh có bấy nhiêu nghiêm chỉnh.
"Chỉ là Thiên Hữu mang thai."
"Ờ, mang thai."
Vạn Kim Chỉ và Phi Túc đều gật đầu, sau đó bất thình lình hai người đều nhảy dựng lên, mang thail
Tất Thiên Hữu nhìn biểu hiện của mẹ vợ và người anh em cột chèo Phi Túc, mặt đen đến mức có thể nhỏ ra mực, tiếp đó là một cổ cảm giác mệt mỏi và mông lung, anh ta mang thai nhưng đàn ông mang thai làm thế nào sinh con?
Lẽ nào lôi đứa trẻ từ nơi đi ¡ ra, nghĩ như vậy Tất Thiên Hữu nhịn không được khép chặt hoa cúc lại, có một kiểu kích động muốn ngân nga "những bông cúc lụi tàn, nỗi đau trải đầy đất".
[một câu hát trong bài "Đài hoa cúc" của Châu Kiệt Luân. ] Anh rể cả thế mà lại cướp việc mang thai trước của anh ta, ánh mắt của Phi Túc thiếu điều thiêu đốt ra một lỗ ở trên bụng của Tất Thiên Hữu, anh ta nói mà bảo sao lân trước nhìn bụng của anh rể cả cảm giác hơi nhô lên, hóa ra là mang thai.
Mưu mô, hèn hạ, trong lòng Phi Túc hung dữ chửi rủa người mỏng manh yếu ớt ở trước mặt, đối phương thế mà lại cướp đi cơ hội để anh ta sinh trưởng tử, trưởng nữ cho nhà họ Vạn, cướp đi cơ hội thay đổi quan niệm của mẹ vợ với anh ta.
Phi Túc đang nghĩ nên làm thế nào để giành được ưu thế, xem ra chỉ có cách duy nhất là một tiếng súng đôi mới có thể cứu vãn anh ta.
Ông trời hãy phù hộ cho trong bụng đối phương chỉ có một đứa trẻ, cơ thể anh ta gầy yếu như thế, sinh một đứa cũng quá sức, anh ta không như vậy, anh ta đủ khỏe mạnh, Thượng đế có nhét hai ba bốn đứa vào bụng anh ta cũng được, vừa hay một lần giải quyết tất cả vấn đề sau này.
Đấn lúc đó mẹ vợ sẽ biết điểm tốt khi có một người con rể thân thể cường tráng.
"Mẹ sắp làm bà nội rồi?"
Vạn Kim Chi vui mừng khôn xiết, nếu không phải vì thân phận mẹ vợ thì bà ấy cũng phải lặng lẽ sờ cái bụng của Tất Thiên Hữu.
Nhiều thế giới như vậy, tuổi của bà ấy cũng sắp có thể làm bà nội rồi, vốn dĩ đang nghĩ muốn ôm cháu có thể phải đợi đến lúc bọn họ quay về thời hiện đại, không ngờ con rể cả nỗ lực như vậy, ở thế giới này đã thỏa mãn nguyện vọng của bà ấy.
"Đoán chừng trước khi chúng ta xuyên đến đây thì nguyên thân đã có thai rồi."
Lăng Kiều nhớ đến đại phụ nói, đứa trẻ trong bụng Thiên Hữu đã được hơn 3 tháng, ngày bọn họ đến thế giới này tính đâu ra đấy cũng chỉ có một tháng, chỉ có thể trước khi đến người vốn trong cơ thể này đã có con.
Lăng Kiều cảm thấy cảm giác này vô cùng kỳ diệu, cô ấy có một trực giác không thể giải thích được, dường như Vạn Kiều của thế giới này chính là cô ấy, mà Tất Thiên Hữu chính là Tất Thiên Hữu của thế giới này. Bọn họ có lẽ chính là kiếp trước N và kiếp sau N của chính mình nhưng chỉ là cùng một người, do đó đứa trẻ bây giờ đang ở trong bụng Tất Thiên Hữu làm Lăng Kiều tự nhiên nảy sinh ra cảm giác thật sự làm mẹ.
Cảm giác này với lúc làm chị hoàn toàn không giống nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận