Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 83: Đi Rồi

Chương 83: Đi RồiChương 83: Đi Rồi
"Sao lại thế này, ai ức hiếp cháu, nói với ông nội." Hải công công tức giận đến lan hoa chỉ cũng phải vểnh lên, ba hai bước chạy tới ôm tiểu thái tử vào trong lòng võ lưng cậu dùng phương thức quen thuộc trước kia thuận khí giúp cậu.
"Kiều Kiều Điềm Điềm, các cháu nói với ông nội bà nội, có phải bị bạn học bắt nạt hay không, sao đứng ở cổng trường thế này." Lan cô cô cũng đau lòng quặn thắt lại, dựa vào một khoảng thời gian ở chung, bà ta đương nhiên sẽ không cho rằng thái tử bị hai chị gái của cậu bắt nạt, ngược lại, tất cả mọi người trong nhà coi tiểu thái tử giống như bảo bối mà sủng ái che chở, kể cả hai cô bé tuổi còn nhỏ này.
"Cô giáo nhìn thấy Tráng Tráng đi học cùng chúng cháu nên rất tức giận, không nghe chúng cháu giải thích đã trực tiếp đuổi chúng cháu ra ngoài, cô ta nói chỉ cần cô ta ở trường học một ngày, sẽ không cho phép chúng cháu đến trường đi học nữa."
Một đời trước đã trải qua nhiều như vậy, làm sao tính tình của Lăng Kiều có thể tinh khiết lương thiện chứ, mắt thấy chỗ dựa vững chắc đến, không ra sức bôi đen bà cô giáo vừa rồi mới là lạ đó.
Cô bé bỏ qua hình ảnh các chị em cô bé mới nãy chọc giận cô giáo đến mặt đỏ lên, chỉ chọn chỗ uất ức nói.
Dựa vào mấy ngày nay ở chung, cô bé mẫn cảm nhận thấy hai ông bà này dường như có một loại quan tâm và yêu thương không hiểu nổi với em trai, tựa như xem em trai như con cháu ruột thịt mà đối đãi, hai ông bà này đối với hai chị em cô cũng không tệ, vẫn kém một khoảng xa.
Lăng Kiều quy kết tất cả thành duyên phận, cô bé cũng không ghen tị em trai khiến người ta thương yêu, cũng giống như trong các em trai em gái cô bé càng thương em gái hơn vậy, con người luôn bất công.
"Thật quá đáng, sao có thể đuổi người chứ-"
Mặc dù là Lan cô cô có tu dưỡng tốt như vậy cũng nhịn không được phát hỏa, đừng nói Hoàng Liên Hoa đuổi chính là thái tử, dù là đứa nhỏ bình thường khác, người ta đến trường cũng không phải một giáo viên như cô nói đuổi là có thể đuổi.
"Hu hu hu, về nhà, cháu muốn tìm mẹ, tìm cha, cháu phải về nhà." Tráng Tráng lau nước mắt, lúc con người uất ức chỉ muốn trở lại nơi mình cảm thấy an toàn nhất.
Cằm cậu để ở trên vai ông cụ, đưa lưng về phía hai chị gái, mặc dù là khóc, tiểu thái tử vẫn rất sĩ diện không cho mọi người thấy bộ dáng lúc cậu khóc nước mắt nước mũi chảy đầy mặt.
"Vê nhà, chúng ta về nhà."
Trái lại Hải công công muốn đi chất vấn cô giáo đó, nhưng bây giờ vẫn là dỗ tiểu thái tử quan trọng nhất, về phần đi gây sự, việc này khi nào cũng có thể làm.
"Thây Hải, cô Lan, sao mọi người rời đi vậy?"
Hiệu trưởng đi ra khỏi phòng học nhìn thấy vợ chồng giáo sư Hải dẫn theo mấy đứa nhỏ rời đi, tò mò ở phía sau kéo cổ họng hỏi, cho dù hôm nay có thể tan học sớm, nhưng cũng không sớm như vậy.
"Đứa nhỏ nhà chúng tôi cũng bị đuổi ra khỏi trường học rồi, hai ông bà già chúng tôi còn dạy cái gì nữa." Hải công công tức giận quay lại, ông ta ôm tiểu thái tử đi ở đằng trước, Lan Tú Mai nắm Lăng Điềm và Lăng Kiều đi theo phía sau, thái độ của hai người giống nhau.
Ban đầu bọn họ cũng không phải vì dạy học nên tới, đơn giản chính là vì có thể có một cái cớ tiếp cận người nhà họ Lăng, hiện tại quan hệ của hai nhà đã rất hòa hợp, hai vợ chồng Kim Chi có chuyện gì cũng giao đứa nhỏ cho hai vợ chồng bọn họ chăm sóc, nếu mấy đứa nhỏ này không được đi học, bọn họ hoàn toàn không cân thiết phải đến dạy học, chỉ ở nhà quản ba đứa nhỏ thế không phải tốt lắm sao.
Hơn nữa, Hoàng Liên Hoa cũng đã đuổi cục cưng của bọn họ rồi, mình còn đi giúp cô ta giảm bớt gánh nặng, phi, ai tiện như vậy chứ.
"Đị, đi rồi."
Hiệu trưởng Lưu hiển nhiên không hiểu quan hệ trong đây, đám người đi không còn bóng dáng, mới từ trong cơn hoảng hốt mà hiểu được, vừa nãy ý của hai vị giáo sư là những giáo viên bọn họ không thỏa đáng, cái này xem ra rất phiền phức.
"Cô Hoàng, cô Triệu.
Hiệu trưởng Lưu lần lượt gõ cửa phòng học, vội vàng gọi hai cô giáo, trong lòng Hoàng Liên Hoa còn sót lại cảm giác xấu hổ bị con nít ba tuổi chỉ ra sai lâm, sắc mặt khó coi đến đáng sợ.
"Hiệu trưởng, ông bảo chúng tôi đi ra có chuyện gì không, tôi còn chưa dạy hết câu." Triệu Kiến Hồng cau mày hỏi, giống với Hoàng Liên Hoa, cô ta cũng không đặt hiệu trưởng này ở trong lòng lắm, nếu không phải đối phương có bằng cấp 2, dựa vào vào gia thế, vị trí hiệu trưởng này làm sao cũng không tới phiên ông ta ngồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận