Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 76: Đuổi Học 2

Chương 76: Đuổi Học 2Chương 76: Đuổi Học 2
Hiện tại là chế độ năm ba ba, tiểu học năm năm, cấp 2 trường trung cấp hoặc là cấp 3 ba năm, bởi vì tiểu học công xã tương đối cũ nát, mười đội sản xuất thêm vào, tính toán đâu ra đấy năm năm phỏng chừng cũng chỉ có bảy mươi tám mươi học sinh, trong đó lớp một lớp hai là đầu to, đứa nhỏ tuổi này đều còn nhỏ, làm không bao nhiêu việc còn ầm ĩ om sòm, cha mẹ đưa bọn nó tới, đơn giản chính là muốn giảm bớt phiền toái trong nhà.
Trẻ con lớp bốn lớp năm ở trong thôn chính là đứa nhỏ choai choai, cũng có thể làm một vài công việc thể lực, bởi vậy trong trường tiểu học đứa nhỏ có thể học lớp năm là ít nhất, học sinh lớp năm lần này, tổng cộng cũng chỉ có năm người.
Học sinh ít, giáo viên lại càng không hơn, trước khi hai người Hải Đại Phú đến trường học dạy học, tiểu học công xã có tổng cộng một hiệu trưởng, hai giáo viên, hiệu trưởng cũng kiêm nhiệm giáo viên lớp bốn lớp năm, thêm vào tổng cộng có ba người.
Hiệu trưởng họ Lưu, là người của đại đội sản xuất thứ tư, trình độ cấp 2, vóc dáng ông ta không cao, dường như vừa một mét sáu, người lại nhỏ gây, hơn bốn mươi tuổi, mỗi ngày bưng một ly nước trà ngâm lá trà đậm đặc tuần tra trong trường học.
Còn có hai giáo viên nữ, một người là con gái của bí thư công xã, tên là Hoàng Liên Hoa, trình độ tiểu học, cô ta phụ trách dạy học sinh lớp một, một người chính là một kẻ khó chơi đi ra từ Triệu Gia Câu, tên là Triệu Kiến Hồng, ban đầu tên Triệu Mẫu Đơn, sau đó khắp nơi muốn làm cách mạng cô ta cảm thấy tên mình không hay, bèn trở thành Triệu Kiến Hồng của đảng ủng hộ quân đội bảo vệ.
Cô ta là con gái của đại đội trưởng Triệu Gia Câu, sau này lại gả cho con trai của đội trưởng đội sản xuất đứng thứ ba, dựa vào hai tâng quan hệ này, tuy rằng giống với Hoàng Liên Hoa đều là trình độ tiểu học, nhưng cũng lên làm giáo viên trong trường học.
Đừng cảm thấy trình độ giáo dục như thế lại dạy đứa nhỏ mà buồn cười, đầu năm nay rất nhiều tiểu học nông thôn đều như vậy, bọn họ không coi như giáo viên chính thức, nhưng tiền lương cũng đều dính với ngành giáo dục, dù thấp một chút, mỗi tháng chỉ có mười lăm đồng tiền, lại bởi vì hộ khẩu còn dính ở trong thôn, hàng năm khi phân lương thực thì lương thực trên đầu người vẫn có phần của bọn họ, trên thực tế cũng là một công việc rất được hoan nghênh, bao nhiêu người ham muốn chen chúc nhau đến bể đầu.
Bởi vì chỉ có ba giáo viên, bình thường khi đi học, hoặc là một đám lớp hai lên lớp, hoặc là lớp một đi học, lớp hai đến sân thể dục thông gió, hoặc là ngược lại, lớp dưới cũng không có chương trình học có tính thực tế gì, hơn nữa trình độ giáo viên còn không cao, lăn qua lộn lại cũng chỉ là cầm một quyển sách Hồng Bảo lật đi lật lại đọc, có thể viết ra tên chủ tịch, có thể đọc vài câu trích lời của chủ tịch mà ai cũng thích, nhiệm vụ này cũng coi như hoàn thành.
Lớp ba là Triệu Kiến Hồng dạy, cũng là tình huống không khác thế, trên thực tế trẻ con trong thôn, cơ bản phải học lớp bốn, mới xem như bắt đầu học tập thật sự, hiệu trưởng Lưu dù sao cũng là trình độ cấp 2, so với hai giáo viên khác mà nói, đó thật sự là rất tốt rồi, chỉ tiếc, dù cho là lớp bốn lớp năm, đứa nhỏ có thể học đến lớp này, trên cơ bản còn lại không được mấy người.
Cũng may tình huống của năm nay không giống vậy, thêm hai giáo viên, còn là giáo sư dạy đại học ở thành phố lớn, trình độ văn hóa như vậy lại chạy tới dạy tiểu học, đốt đèn lồng tìm khắp nơi cũng không ra chuyện tốt thế này.
Tin tức này sớm đã truyền ra, không ít người trong thôn tâm tư cũng linh hoạt lên, cha mẹ vốn không tính cho đứa nhỏ đi học nữa, cũng quyết tâm lại đưa đứa nhỏ nhà mình lại đây, năm nay vừa khai giảng, nhân số học sinh đột phá một độ cao mới hơn năm rồi, ước chừng có một trăm hai mươi bảy người, học sinh lớp năm lần đầu đột phá mười người, đây là tình huống trước kia chưa từng có.
Bởi vì dự tính không đủ, rất nhiều đứa nhỏ đã đóng học phí mà cha mẹ đưa cho bọn chúng trước khi ra ngoài, nhưng lại vẫn chưa nhận được sách mới, chỉ có thể hai đứa nhỏ hoặc ba đứa nhỏ hợp lại một quyển.
Hiệu trưởng Lưu - Lưu Bá Ngôn lau mồ hôi, nghĩ mình hôm nào còn phải tới huyện một chuyến, lại yêu cầu cấp trên đưa xuống một mớ tài liệu giảng dạy mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận