Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 226: Mợ 1

Chương 226: Mợ 1Chương 226: Mợ 1
Lăng Quốc Đống cứ cảm thấy lời này của con trai út nghe vào có chỗ nào không thích hợp, nhưng tạm thời không thể nghĩ ra được.
"Anh Phi Túc của con đó là tính tình tốt, thái độ làm người chín trực, người ta xem các con như em trai em gái ruột, các con phải đối tốt với người ta một chút." Ông ấy nhân cơ hội giáo dục hai đứa con trong nhà một hồi, cưng thì cưng, nhưng ông ấy cũng không muốn cục cưng nhà mình biến thành đứa nhỏ gà chê chó ghét, điêu ngoa bốc đồng.
Lăng Điềm ở nơi cha nhìn không thấy thè lưỡi, một màn này vừa vặn bị em trai Lăng Tráng nhìn thấy.
Lăng Tráng trông thấy biểu tình ấy của chị hai, cười cười với cô, ngón trỏ dựng thẳng lên, ngăn ở trên môi, làm một động tác giữ bí mật chớ có lên tiếng.
Nhóc ranh ma, Lăng Điềm nhìn thấy ánh mắt thông thấu của em trai, cứ cảm thấy em trai lớn lên không còn đáng yêu dễ lừa dễ dụ như lúc còn nhỏ nữa.
Ngẫm lại khi còn nhỏ em trai mềm mại dễ thương bị chọc đến nước mắt lưng tròng còn đi theo sau mông cô chạy khắp sân, nhìn lại em trai bây giờ cao hơn cô một khúc, trổ mã rồi càng chói lọi, giống như thiếu niên phong lưu thế gia trong sách cổ miêu tả, Lăng Điềm thỉnh thoảng muốn đùa giỡn cậu một phen, đều cảm thấy là đang phạm tội.
"Em hai, em rể, chị và mẹ đến thăm các em đây."
Bởi vì mọi người trong gia đình ở nhà, sân ngoài tam hợp viện cũng rộng mở, không có đóng cửa, người bên ngoài cũng thuận lợi vào sân, cách một khoảng thì kêu to lên.
"Mẹ, chị dâu hai, sao hai người đến đây."
Vạn Kim Chi lau tay, ngoảnh đầu ra ngoài, người tới đúng là mẹ bà Thái và chị dâu hai Lương Phương bên nhà mẹ đẻ.
Khoản nợ đi khám bệnh của nhà họ Vạn đã được trả hết tất cả hồi đầu năm thứ tư, trong lòng Vạn Kim Chi hiểu rõ, tuy rằng trả khoản nợ đó trên danh nghĩa là bốn anh em trả, nhưng giai đoạn sau người trả tiền chân chính, trên cơ bản cũng chỉ có một mình em út Vạn Đa Lộc.
Lại nói tiếp cũng đành chịu, dù sao mấy anh em khác đều kết hôn lập gia đình có đứa con rồi, Vạn Đa Lộc không có trách nhiệm gì một mình nhẹ nhàng, hơn nữa bây giờ tiền ông ta kiếm được lại nhiều nhất trong nhà, đương nhiên, mọi người lập tức ăn ý đem tất cả nợ nần gánh ở trên người ông ta, ban đầu hàng năm còn bỏ ra hơn mười hai mươi, đến sau này mặt càng dày đưa ba, năm đồng, ngay cả câu cảm ơn cũng không có, Vạn Đa Lộc cũng không nói gì, nhịn xuống, nhưng đối với mấy anh em trầm lặng, đúng là vẫn lạnh lẽo một chút, mấy năm nay ngoại trừ về nhà thăm cha mẹ, qua lại giữa mấy anh em đã ít lại càng ít.
Đương sự cũng không nói, Vạn Kim Chi lại càng không tiện nói gì, tiền lương mấy năm nay của mọi người đều đang tăng, tiền lương của Vạn Đa Lộc cũng tăng tới tám mươi một tháng, hiện giờ chỉ nhánh của quán món kho mở vài tiệm, cửa tiệm sớm nhất chủ yếu nhờ ông ta trông coi, xem như một nhân vật giống như trưởng tiệm, tiên lương cũng không tính là quá mức.
Người nhà họ Vạn cũng không biết chuyện tăng tiền lương, còn cho rằng ông ta vẫn như trước cầm tiền lương ba mươi một tháng, bây giờ xem ra, số tiền này đã là một khoản tiền lương khác xa không như lúc trước khiến người ta ghen tị đến đỏ mắt, hơn nữa hiện giờ ruộng nương nông thôn đều theo đơn vị gia đình khoán cho từng cá nhân, cuộc sống của mỗi nhà đều phát đạt, bán đồ ăn bán lương thực, một tháng cũng có thể có thu hoạch ba mươi bốn mươi.
Sau khi nhà họ Vạn thực hiện nhận khoán thì chia nhà, hiện tại mỗi người quản của mỗi người, mâu thuẫn cũng ít hơn không ít.
"Mẹ, chị dâu hai, sao hai người không nói tiếng nào đã tới rồi, sớm gọi một cú, con cũng có thể đến nhà ga đón mọi người." Vạn Kim Chi nhìn thấy bà cụ đi đường cũng cần người nâng, không vui nói với chị dâu hai.
Lúc bà Thái còn trẻ liên tục sinh con, lại gặp chiến tranh, nạn đói, khổ hơn nửa đời người, thân thể đã sớm suy nhược, rõ ràng không hơn kém bà Lăng mấy tuổi, nhìn qua còn già hơn Từ Ái Quyên.
Mấy năm nay bà hoàn toàn không ra khỏi nhà đi đi lại lại, bởi vì đi đứng không tốt, hơn nữa còn phải chăm sóc ông Vạn, chủ yếu là ở nhà giặt quân áo nấu cơm, nhiều lắm là ghé qua nhà hàng xóm, đã nhiêu năm rồi, vẫn là lân thứ ba bà vào thành phố thăm con gái hai.
"Không cần phiền phức như vậy, nhà em nghiệp lớn, chuyện lại nhiêu, mẹ có chị chăm sóc là được rồi."
Lương Phương cực kỳ hâm mộ nhìn tam hợp viện rộng rãi xinh đẹp này, gạch xanh ngói xám, vật liệu gỗ cũng vô cùng tốt, so sánh với căn nhà này, mấy căn nhà mới xây của nhà bọn họ, bỗng giống như ổ chó vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận