Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 116: Khoản Tiền Lớn

Chương 116: Khoản Tiền LớnChương 116: Khoản Tiền Lớn
Tuy rằng tới thế giới này, Vạn Kim Chi vẫn kiên trì thực hiện thói quen sinh hoạt nữ phụ trách bên ngoài, nam phụ trách bên trong khi ở Lăng Quốc, tài sản trong nhà và các việc lớn nhỏ trên cơ bản đều do Lăng Quốc Đống quản lý, đối với ý kiến mà đối phương đưa ra, hiển nhiên cô sẽ không phản đối, càng không cảm thấy đối phương quá nhỏ nhen, cho ba vợ chữa bệnh mà còn tính toán nhiều như vậy, có tâm nhãn khác cô ấy.
Những suy nghĩ trên hoàn toàn không xuất hiện trong lòng Vạn Kim Chi, thân là một người cuồng chiều chuộng chồng, lúc này cô cảm thấy chồng mình cực hiền lành, khiến người muốn ôm, muốn hôn mạnh vài cái.
Chỉ đáng tiếc, bây giờ đang ở nhà mẹ đẻ, bên cạnh còn có hai đứa con gái đang ngủ nữa. ...
Sáng sớm ngày thứ hai, người nhà họ Vạn đều dậy hết, thu dọn rồi đi mượn xe lừa tới, bà Thái và con gái con dâu lót một cái đệm thật dày trên xe, rồi mấy anh em cẩn thận khiêng ba lên xe, lại phủ chăn lên, phòng ngừa ông cụ lạnh cóng.
Bây giờ mùa đông khắc nghiệt, nhiệt độ ngày nào cũng âm bảy tám độ, gió còn rất lớn, đi trên đường mà mặt như bị dao cắt qua, ra ngoài người ta đều choàng áo bông, và khăn quàng to, bọc mình lại thật kín kẽ, bây giờ xương cốt cơ thể của Vạn Phú Quý không xong, nếu như trên đường bị đông lạnh, vậy đó đúng là họa vô đơn chí.
Hai chị em Lăng Kiều và Lăng Điềm bởi vì tuổi nhỏ, cũng may mắn được ngồi trên xe lừa, thêm cả bà Thái và Lăng Quốc Đống có cơ thể xương cốt khá kém, về phân những người khác, ngoại trừ đánh xe ra đều phải dựa vào hai chân đi vào trong huyện thành.
Người tiến vào huyện thành cũng rất đông, mấy anh em đều đi theo hết, trong các cô vợ còn phái vợ thằng hai là Lê Phương đi làm đại diện, đám tiểu bối thế hệ ba đều không đi, trên thực tế nếu không phải vì hôm sau phải đưa ông cụ vào viện, thì Vạn Kim Chi đã dẫn các con về nhà, mà sẽ không dẫn các con đi theo.
Đợi khi từ thôn chạy tới bệnh viện huyện, đã là chuyện của ba tiếng sau.
"Bác sĩ, thế nào rồi, ông nhà tôi không sao chứ?" Bà Thái nhìn bác sĩ giúp chông mình kiểm tra xong, vội vàng hỏi.
"Thế này bị thương bao lâu rồi, mà bây giờ mới đưa tới đây, bỏ lỡ mất thời gian cứu chữa tốt nhất rồi." Bác sĩ đó nhìn vết thương đã kết vảy của ông cụ, biết phỏng chừng là ngã bị thương ở nhà vài ngày, bất đắc dĩ mới đưa vào viện.
Ông ta nhìn cách ăn vận của gia đình này, vừa liếc mắt đã nhìn ra những người này từ quê lên, điều kiện gia đình không tốt cho lắm, nếu không phải bất đắc dĩ, chắc chắn sẽ không đưa vào cửa lớn của bệnh viện.
Ông ta cũng không có cách nào trách cứ đám người trước mặt này, nông thôn có bao nhiêu người dân nghèo khổ có đau đều nhịn hết, cuối cùng đám người này vẫn có thể đưa ông cụ này tới bệnh viện, đã là vô cùng hiếm có rồi.
Rất bất đắc dĩ, lại rất thực tế.
"Bác sĩ, ông nhà tôi..." Bà cụ lau nước mắt, trong lòng cũng oán trách mình, tại sao lại chân chừ, đến hôm qua mới hạ quyết tâm. "Vẫn có thể chữa." Bác sĩ đó không quá dọa bọn họ, nếu như dọa người chạy mất, thật sự không chữa nữa, vậy đó chính là tội của ông ta.
Nhưng có một vài lời ông ta cũng phải nói ngay từ trước.
"Ông cụ không chỉ bị thương ở đầu, mà còn bị thương ở xương cột sống, cần lập tức tiến hành phẫu thuật, phẫu thuật xong còn phải nằm viện quan sát, tính toán trước sau, chỉ sợ chi phí không ít." Những lời này chắc chắn phải nói ngay từ đầu, cuối cùng quyết định có làm phẫu thuật hay không, còn phải xem sự đồng ý của người nhà.
"Có thể chữa là được rồi." Gương mặt của Vạn Đa Lộc lóe lên vẻ mừng rỡ, anh ta sợ chỉ bác sĩ nói vì đưa tới không kịp thời, mà ba anh ta không cứu được nữa, nếu như thật sự như vậy, phỏng chừng anh ta sẽ oán trách mình cả đời mất.
"Bác sĩ, chi phí không ít là bao nhiêu tiền?" Lê Phương khá để ý chuyện này, một trăm đồng là tốn, mà một nghìn đồng cũng là tốn, có điều nếu như là cái sau, cả đời bọn họ cũng không trả nổi.
Cậu hai Vạn Đa Phúc kéo áo vợ mình, bây giờ là lúc hỏi câu này sao, nếu tiền có thể cứu ông cụ về, vậy tiền này đáng để tốn, trước đó bọn họ do dự, còn không phải vì sợ tốn tiền rồi mà vẫn không cứu được người về sao?
"Cái này không có cách nào đưa ra lời khẳng định, nhưng ít nhất cũng phải hơn tám trăm đồng." Bác sĩ đó nhìn cách ăn mặc của người nhà này, nói xong câu này trong lòng cũng thở dài một hơi, bây giờ gia đình nông thôn bình thường, có bao nhiêu người có thể lấy ra khoản tiền này, có lẽ lúc này người già nằm trong phòng bệnh cũng chỉ có một sự lựa chọn là xuất viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận