Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 153: Thấu Hiểu 1

Chương 153: Thấu Hiểu 1Chương 153: Thấu Hiểu 1
Bởi vì mới chuyển tới đây không lâu, quan hệ giữa hai người tuy cũng khá ổn nhưng cho tới bây giờ Lăng Điềm vẫn không hề nhắc tới hoàn cảnh trong nhà, Hướng Bảo Lộ chỉ biết cả nhà cô vốn ở nông thôn nhưng vì ba cô thi lên đại học nên nhà cô mới dọn tới đây, cô bé không biết cô có một người chị ruột học cùng trường.
"Ừ" Lăng Điềm gật đầu, không hiểu sao cô bé lại biết việc này.
"Tớ đoán thôi, hai cậu cùng họ Lăng, một người tên Kiêu Kiều, một người tên Điềm Điềm, vừa nghe là biết ngay hai cậu là chị em, có phải ba mẹ cậu đều rất thông minh không, thế nên mới sinh được hai người con gái như cậu với chị cậu.”
Hướng Bảo Lộ than ngắn thở dài, thành tích trong lớp của cô bé chỉ thuộc nửa sau danh sách, nếu tính toàn khóa thì thứ hạng của cô bé càng thấp hơn, thế nhưng ba mẹ Hướng Bảo Lộ lại vô cùng nghiêm khắc trong việc học hành của cô bé, mỗi khi có điểm thi là khoảng thời gian phiên não nhất của Hướng Bảo Lộ.
"Cũng đúng, ba cậu là sinh viên đại học, có gen tốt thế, các cậu thông minh là phải."
Hướng Bảo Lộ úp mặt xuống bàn, ủ rũ cúi đầu, cô bé thật không hiểu nổi, ba mẹ cô bé cũng chỉ có bằng cấp hai, sao đến thời cô bé lại yêu cầu cô bé có bằng đại học chứ, thực ra thì đợi ba hay mẹ cô bé vê hưu rồi chuyển lại chức vụ đó cho cô bé cũng tốt mà, cô bé chỉ có một người anh, công việc của ba mẹ, mỗi người nhận một phần, không cần tranh giành.
"Sao tự nhiên cậu lại nhắc đến chị tớ?" Lăng Điềm để cặp xuống, sắp xếp số sách giáo khoa cần sử dụng trong sáng nay lên bàn học sau đó nhét những cuốn sách khác và cặp vào trong ngăn kéo.
"Cậu còn chưa biết à, chị cậu viết một bài văn rồi được đăng lên báo, bây giờ trên bảng thông báo dưới lầu đang dán bài văn chị cậu viết đấy, nghe nói mấy thầy cô bên trường cấp hai sướng đến phát điên rồi, còn tính để chị cậu lên phát biểu trước buổi hội thao hôm nay đó."
Hướng Bảo Lộ sờ sờ đầu mình, người ta bảo đầu to thì thông minh, đầu cô bé có nhỏ đâu, sao lại chẳng thông minh chút nào thế này, quả nhiên lời người xưa toàn lừa người thôi.
Lăng Điềm thật sự không biết việc này, chủ yếu là do Lăng Kiều cũng chẳng coi trọng việc này lắm, mục tiêu của cô ấy là kiếm tiên nhuận bút, thời này mấy bài viết được đăng trên báo chủ yếu là mấy lời khen ngợi hoa mỹ này nọ, đối với Lăng Kiều mà nói đó chẳng phải việc gì khó khăn, tuy tiền nhuận bút không tính là nhiều nhưng nếu cộng tổng lại cũng được một con số không hề nhỏ.
Mấy bài đăng báo trước đó của Lăng Kiều đều dùng bút danh của cô ấy để đăng, còn bài viết gây nên sóng gió không nhỏ trong trường là bài chu ký cô ấy viết lúc trước, giáo viên lớp sáu thấy bài văn đó cũng khá, văn phong có sự chững chạc của một thanh niên trẻ, thế nên mới âm thầm nộp bản thảo thử, vốn người giáo viên đó cũng không nghĩ đến chuyện bài văn đó sẽ được đăng báo nên không nói với Lăng Kiều, sợ khiến cô ấy hy vọng quá nhiều, lỡ đâu bài văn đó không được đăng báo sẽ tạo thành đả kích đối với lòng tự tin của đứa nhỏ.
"Chị cậu bây giờ là nhân vật có tiếng tăm trong trường cấp hai rồi đó, Điềm Điêềm, tớ thật hâm mộ cậu, nếu tớ cũng có người chị như cậu thì tốt rồi."
Anh ruột của Hướng Bảo Lộ cũng giống cô bé, không có khiếu học hành, dốt đặc cán mai, miễn cưỡng lắm mới học hết cấp ba, bây giờ đang làm công tạm thời trong xưởng thép của ba, khi nào ba cô bé về hưu thì anh ấy sẽ lên nhóm chính thức, tiền lương không cao, nhưng vì giờ chưa kết hôn nên cuộc sống coi như cũng ổn định.
"Chị tớ cũng là học sinh nhảy lớp, sinh nhật của chị ấy còn nhỏ hơn cậu mấy tháng."
Lăng Điềm lặng lẽ rắc muối vào vết thương khiến Hướng Bảo Lộ rít gào trong đau đớn, mấy người nhà này có phải là ăn sách giáo khoa mà lớn không thế, hết người này đến người khác học nhảy cóc, có phải muốn bức chết người khác không thế.
Lăng Điềm sửa sang lại số bài tập chút nữa phải nộp, trên miệng treo một nụ cười mỉm.
Tính ra thì cô mới là một người xuyên không hợp quy củ, người ta xuyên không đến những năm bảy mươi, không phải bận mua nhà mua đất cũng bận rộn chiếm trước thời cơ của những loại truyện kiếm hiệp hay ngôn tình qua mấy năm nữa mới nổi, nhưng cuộc sống của cô lại bình yên thế đấy, cả ngày trời chỉ lo ăn với chơi, những kinh nghiệm vốn có của bản thân cũng không dùng vào việc gì có ích.
Lần này không nhờ phát hiện ra mẹ sắp rảnh tới bệnh thì chắc cô cũng không nghĩ tới chuyện mở quán thịt kho đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận