Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 182: Truyền Thuyết 3

Chương 182: Truyền Thuyết 3Chương 182: Truyền Thuyết 3
Như lời bạn cô ta vừa nói thì anh ta có vẻ là người rất có tiếng trong trường, hơn nữa đối phương đã có gia đình rồi, điều này khiến Lâm Chi Kỳ không tránh khỏi có chút uể oải chán chường, nhưng đồng thời lòng hiếu kỳ của cô ta đối với người đàn ông có gia đình này lại dâng cao.
"Vợ của đàn anh ư, cô ấy là một nhân vật truyền thuyết trong trường chúng ta đấy!"
Tâm trạng cô gái kia có chút phức tạp, cô ta nhớ hồi bản thân còn là sinh viên năm nhất, cô ta trông thấy cảnh đối phương dùng tay không nhấc bổng khối đá gần trăm cân thì sợ hãi nuốt nước bọt.
"Với tư cách là bạn học với nhau, tớ chỉ có thể nói với cậu, cách xa đàn anh ra, nhánh hoa cao lãnh như vậy, người bình thường như chúng ta với không nổi đâu."
Chỉ có nữ lực sĩ mới đủ khả năng che chở nhành hoa xinh đẹp đó trong lòng thôi.
Nửa câu sau cô ta giữ lại trong lòng không nói ra, nhưng đây thật sự là cảm giác chân thật xuất phát từ tận đáy lòng của những học sinh đã từng chứng kiến cảnh tượng đó.
Lâm Chi Kỳ không hiểu ẩn ý trong câu nói đó của bạn mình, lúc cô ta quay đầu lại nhìn chỗ Lăng Quốc Đống đang ngồi thì chỗ ngồi đó sớm đã trống không. ...
"love you, my second sister."
Từ sau khi chị cả và chị hai đều đến trường, nơi tiểu thái tử thường ở nhất là tiệm bán thịt kho, mỗi ngày sau khi tan học, Lăng Kiều và Lăng Điềm sẽ tiện đường ghé tiệm đón em trai về nhà, nếu việc buôn bán trong tiệm quá bận rộn, cơm tối của cả nhà sẽ giải quyết trong tiệm luôn.
Hôm nay tiểu thái tử xách cái ghế nhỏ trong nhà tới tiệm, còn vác theo cái cặp sách nhỏ sau lưng, trong đó là một cuốn từ điển tiếng Anh dày thật dày và sách bài tập của cậu.
Muốn thành công thì phải chuẩn bị đầy đủ trước, tiểu thái tử cảm thấy nếu muốn công đánh giang sơn phương Tây thì phải học thật tốt tiếng nước ngoài, thế nên ngày nào cậu cũng hay đòi ba và ông Hải dạy cho cậu một số từ mới, đọc thuộc lòng, cố gắng học để có thể mau chóng nói tiếng nước ngoài lưu loát như ba.
Cũng không thể đợi đến khi lên chiến trường rôi mới biết không cách nào giao tiếp được với địch.
Cả ngày trời, trừ những lúc thỉnh thoảng phụ mẹ mời chào khách hàng, thời gian còn lại trong ngày của cậu không dùng để học từ mới thì dùng để ôn lại từ cũ, thấy chị hai đi học về, tiểu thái tử vui vẻ chạy tới, nhả ra một câu tiếng Anh do cậu tự mình sáng tác.
Câu đầu tiên thì Lăng Điềm còn có thể hiểu được, nhưng câu thứ hai thì có nghĩa là gì, my second sister, người chị thứ hai của em, tức là chị hai à? Ai dạy em ấy tiếng Anh thế không biết.
“Today afternoon you eat chưa?”
Tiểu thái tử cố nhớ những từ đơn mình đã học được trong mấy ngày nay, sắp xếp chúng theo trật tự câu mà cậu muốn biểu đạt, nhưng một cậu nhóc chưa được đi học bài bản như cậu hoàn toàn không biết rằng tiếng Anh còn có một vấn đề mang tên ngữ pháp nữa.
Nhìn cậu em trai ngây thơ của mình, Lăng Điềm không biết nên dùng loại biểu cảm gì khi đối mặt với cậu nữa, câu nãy cậu mới nói chắc là hỏi chị ăn cơm chưa, nhưng cậu không biết làm cách nào để tạo thành câu nghi vấn nên dùng luôn kiểu câu hỏi của tiếng Trung để nói, một cách phiên dịch thật đẳng cấp. "Tráng Tráng à, em cứ chú tâm vào học từ đơn đi, còn mấy câu dài như này, đợi sau này ba dạy rồi nói sau cũng được."
Lăng Điềm võ võ vai em trai, cậu nhóc mới bảy tuổi đã nói được nhiều từ đơn tiếng Anh thế này đã là rất giỏi rồi, còn về những cái khác, chờ cậu lớn hơn chút ba sẽ tự dạy cho cậu, không cần đả kích sự tự tin của cậu nhóc làm gì.
Tiểu thái tử đương nhiên không hiểu lời đề nghị đầy ẩn ý của chị hai, cậu còn tưởng là mình nói tốt lắm, nụ cười tươi rói luôn túc trực trên mặt, cậu nắm lấy tay chị hai rồi ngó nghiêng phía sau cô một hồi, không thấy bóng dáng chị cả đâu khiến cậu có hơi buồn.
Cậu còn muốn nói với chị cả là I love you, my first sister đó.
"Mẹ, tối nay chị cả ở lại trường làm báo tường, chắc là muộn lắm mới về, chị ấy bảo mẹ là nhớ chừa cơm cho chị ấy." Lăng Điềm không thấy được sự thất vọng trong mắt em trai, cô nói với mẹ đang lấy tiên thối cho khách ở kế bên.
"Làm báo tường mà về trễ vậy à? Điềm Điềm, mẹ lấy một phần cơm cho con, lát nữa con đem cho chị con nhé."
Vạn Kim Chi sợ con gái đói bụng nên mau chóng nói một tiếng với Trương Hồng rồi xuống bếp chuẩn bị một phần đồ ăn đựng trong lồng cơm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận