Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 388: Cả Nhà Du Lịch Đến Tây Huyễn 50

Chương 388: Cả Nhà Du Lịch Đến Tây Huyễn 50Chương 388: Cả Nhà Du Lịch Đến Tây Huyễn 50
"Côn."
Nhìn thấy con hổ to lớn ngốc nghếch đó, ánh mắt Phi Túc phát sáng.
"HừI"
Biểu cảm của Côn có chút kiêu ngạo, làm sao, biết thứ cậu ta mất đi chính là hữu nghị trân quý của tộc Song Dực Hổ vĩ đại nên hối hận sao, đáng tiếc đã không còn kịp rồi.
Tộc Song Dực Hổ khoan dung thiện lương sẽ không chấp nhận hữu nghị của một con Yêu Miêu nhỏ không từ mà biệt với mình.
Cố gắng thử nhìn từ trên cao xuống, nhưng Côn bỗng nhiên nhớ lại, người trước mắt này còn cao hơn anh ta một chút.
Nhưng không sao cả, hôm nay giày anh ta mang chính là ủng dài, cứ như vậy không dấu vết nhẹ nhàng lót mũi chân một chút ở trong giày, cũng cao gần bằng con Yêu Miêu biến dị trước mắt này.
Dù sao ở trên khí thế không thể thua.
"Vừa nãy tôi còn nghĩ chờ sửa soạn lại đồ đạc xong đến phòng khác tìm anh, không nghĩ tới chúng ta có duyên như vậy, vừa khéo chung một căn phòng ngủ."
Phi Túc cười tiến lên nện ngực Côn một cái.
Cha vợ nói rất đúng, Song Dực Hổ trước mắt này mặc dù có hơi rắm thúi, nhưng tính tình vẫn không tệ, thỉnh thoảng ngốc một chút, nói khách khí, anh ta người này đơn giản hơn cả Gale nhìn trông như ngây thơ.
"Ha hả."
Côn hừ lạnh hai tiếng, quả nhiên là hối hận rồi, dù sao thứ cậu ta mất đi chính là hữu nghĩ trân quý của tộc Song Dực Hổ vĩ đại.
“Tôi mang theo quà cho anh này."
Phi Túc dường như không nhìn ra sự ngạo kiêu của Thú Nhân Hổ trước mắt, tìm kiếm một hồi từ trong hành lý, lấy ra một hộp đóng gói.
Hộp đóng gói này xem như kết quả của một loại luyện kim đơn giản ở đại lục Ma Vũ, giữa thân hộp khảm một viên ma hạch hệ hỏa, chỉ cần mở chốt mở ra, có thể đảm bảo giữ ấm đồ bên trong hộp giữ độ ấm vốn có của nó.
Ma hạch hệ hỏa bên trong thế nhưng tháo rời ra, một viên ma hạch cấp một bình thường, có thể đảm bảo giữ ấm hộp một tháng không ngừng, ở đại lục Ma Vũ, là thứ mà rất nhiều lính đánh thuê chuẩn bị khi ra ngoài.
Phi Túc mở nắp ra, một mùi đồ ăn bỗng chốc tràn ngập cả căn phòng.
Côn nhìn thấy từng miếng màu tương bóng loáng trong hộp giữ ấm, miếng thịt thơm nức mũi, khả nghi nuốt nước miếng một cái.
Thật ra cẩn thận ngẫm lại, ngày đó anh ta đi tham gia cuộc thi của học viện, Phi Túc đột nhiên chuyển nhà không thông báo cho anh ta cũng là chuyện có thể tha thứ.
Hơn nữa, đối phương đã hiểu rõ sâu sắc sai lầm của bản thân, là một hoàng tử của tộc Song Dực Hổ vĩ đại, khoan dung, thiện lương, vì sao anh ta không thể tha thứ cho Yêu Miêu trước mắt vô cùng khát cầu hữu nghị của anh ta chứ?
Ở trong lòng Côn tìm vô số lý do bào chữa cho Phi Túc, cảm thấy mình hoàn toàn nên tha thứ cho đối phương.
"Thơm quá.'
Sau đó Côn còn chưa buông dáng vẻ kiêu ngạo chuẩn bị nhận lấy hộp giữ ấm trong tay Phi Túc, một giọng nói trong trẻo của trẻ con truyền tới.
Vóc dáng nhỏ mập mạp trắng trẻo cầm hành lý tiến vào từ ngoài cửa, nhìn thấy hồng thiêu nhục(thịt kho tàu) trong tay Phi Túc, hoan hô vọt lên.
"Anh Phi Túc, đây là em gái Điêm Điềm nhờ anh mang tới cho Gale sao?"
Gale dựa vào rương tử tinh tệ đã ăn chùa ở nhà họ Lăng non nửa tháng.
Tay nghề của đầu bếp Điềm cao, lại có sự giữ gìn gốc rễ của văn hóa mỹ thực Hoa Hạ mấy ngàn năm, tám nền ẩm thực lớn từng món được nấu liên tiếp, muốn ăn được món trùng, vậy phỏng chừng cũng phải nhiều năm nữa.
Dù sao tiểu mập mạp càng ăn càng vui vẻ, càng ăn càng đau đớn.
Vui vẻ vì có nhiều đồ ăn ngon như vậy, đau đớn vì ăn nhiều đồ ăn ngon như vậy, chờ sau khi trở về quốc gia Thú Nhân, rốt cuộc không được ăn nữa, đoán là cậu bé sẽ trở thành con gấu duy nhất vì tuyệt thực mà chết trong lịch sử của tộc Gấu bạo lực.
Cũng may vấn đề này tạm thời cậu bé vẫn không cần lo lắng, dù sao cậu bé còn phải ở lại học viện Rhine nhiều năm, mà học viện cho phép học sinh tự do ra vào, mỗi ngày ba bữa cậu bé đều có thể vui sướng đi tìm em gái Điềm Điềm xinh đẹp có năng lực của cậu bé nấu.
Lúc này đôi mắt Gale trông mong nhìn thấy hộp giữ ấm trong tay Phi Túc, cái mũi cũng sắp đụng lên miếng thịt.
"Là cậu?”
Lực chú ý của Côn tạm thời bị Gale hấp dẫn, người của tộc gấu được xưng thiên tài trăm năm khó gặp đó, đứa nhỏ của Hùng hậu đời trước.
Cũng là hoàng tử tộc Gấu bạo lực một trong ba chủng tộc cường đại nhất của quốc gia Thú Nhân, Côn vẫn nhớ rõ, trước kia ở trong bữa tiệc của mấy người thượng tam tộc tổ chức anh ta cũng từng nhìn thấy đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận