Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 420: Chuyến Du Lịch Gia Đình - Nữ Tôn 10

Chương 420: Chuyến Du Lịch Gia Đình - Nữ Tôn 10Chương 420: Chuyến Du Lịch Gia Đình - Nữ Tôn 10
Phi Túc không nỡ để Điềm Điềm chịu tội, đây là điều chắc chắn, lúc đầu anh ta chỉ đắn đo bối rối chuyện đàn ông mang thai bụng to. Anh ta đã hoàn toàn phớt lờ điểm này, bây giờ nghĩ đến, dù sao đàn ông ở thời đại này đều như vậy, cứ cho là bụng anh ta to lên cũng sẽ chẳng bị người ta dị nghị.
Bởi vậy phải nói rằng, đàn ông sinh con dường như không phải là chuyện gì khó chấp nhận như trong tưởng tượng.
Tảng đá trong lòng đã rơi xuống rồi, Phi Túc hào hứng xông về phòng, tiếp tục nhiệm vụ tạo người mỗi ngày, nhưng mà lần này động tác của anh ta đã dịu dàng đi nhiều, nói cho cùng anh ta không biết dấu hiệu mang thai của đàn ông ở thế giới này sẽ như thế nào, nếu như động tác quá mạnh, làm rơi mất đứa trẻ đã "hạ cánh" thì không tốt đâu. ....
"Phi Túc, hôm nay từ sáng đến tối sao cậu cứ nhìn chằm chằm bụng anh vậy?"
Tất Thiên Hữu không thể nhịn được nữa, cuối cùng tóm lấy người anh em cột chèo hỏi ra thắc mắc của mình.
Mới đầu anh ta còn nghĩ lẽ nào trên quân áo của mình có thứ gì bẩn à, hay là bởi vì mấy ngày nay không lo luyện tập nên bụng có mỡ, còn thử hít vô rồi hóp bụng vào nhưng mà bất kể anh ta làm thế nào, biểu cảm của Phi Túc vẫn thần bí như cũ, còn tự cho rằng ánh mắt của mình thần không biết quỷ không hay nữa chứ, mà trong lòng người nhìn thấy ánh mắt đó thì thấy rờn rợn.
"Không có gì."
Phi Túc ngậm chặt miệng không nói nguyên nhân, anh ta nghĩ mình quả thật là một người lương thiện, tưởng tượng đợi đến ngày nào đó lúc anh rể phát hiện mình mang thai, chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên vui mừng.
Đương nhiên, tiền đề là anh rể có thể mang thai.
Phi Túc kiêu ngạo ưỡn cái bụng đi xem bầy heo con yêu quý gần đây của mình, cơ thể nhỏ bé kia của anh rể, không phải anh ta xem thường anh rể mà cháu đích tôn và cháu gái cả của nhà họ Vạn do anh ta sinh là cái chắc rồi.
Đây là điểm đấu tranh cuối cùng để giành sự yêu thương từ mẹ vợ của chàng rể xấu xí.
Tất Thiên Hữu ngây người nhìn dáng vẻ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, đời trước cuối cùng là ai làm hỏa kê mấy năm vậy?
Anh ta lắc đầu bó tay, cầm một vài cuốn tạp sử du ký của thời đại này về phòng, không thèm để ý đến người anh em cột chèo mà đại não đã bị cơ bắp nhồi nhét hết. ...
"Cô Kiều, cháu lên thị trấn với cậu Tất nhà các cháu đấy à?"
Lăng Kiều thấy sách vở trong phòng của nguyên thân không nhiều, do đó định lên hiệu sách trên thị trấn mua một vài cuốn sách, hơn nữa mấy thứ bút, mực, giấy, nghiên còn lại cũng không nhiều, đều cần phải mua.
Nhà họ Vạn không có mấy loại phương tiện giao thông như xe lừa, xe bò, chỉ đành đi mượn một chiếc ở chỗ tộc trưởng, nhà tộc trưởng là một trong những nhà có tiền nhất của dòng họ. Trong nhà có ba con bò, bình thường hai con dùng để cày bừa, còn một con chuyên dùng để cho người ở trong thôn cần lên trấn thì thuê mướn. Một ngày chỉ có 5 đồng, giá cả vô cùng rẻ, đương nhiên, người mượn bò đồng thời cũng phải gánh phần thức ăn cho bò trong một ngày. Vừa hay mấy ngày nay Vạn Kim Chi bắt được khá nhiêu mồi, chuyến này Lăng Kiều lên trấn cũng định mang đống da lông động vật đã qua xử lý cùng một vài con gà rừng và thỏ hoang còn sống đem đi bán đổi thành tiên mặt.
Cô ấy làm việc đáng tin cậy nên trong nhà ai cũng yên tâm.
"Dạ, bác có đồ gì muốn mang lên trấn không, cháu có thể mang đi giúp bác."
Hễ là người đàn ông nào lớn tuổi, Lăng Kiều đều thống nhất gọi là bác, bình thường sẽ không có vấn đề gì lớn, cách xưng hô này là người vai dưới gọi những bác trai lớn tuổi đã từng sinh con.
"Trong nhà chúng tôi thật chẳng có mấy thứ tiền nhàn rỗi đó đâu."
Một nhóm đàn ông bưng vò nước từ bờ sông đi lên tươi cười, sau đó thần thần bí bí sáp lại gân Lăng Kiều nhỏ giọng hỏi:
"Cô Điềm nhà các cháu và cậu Phi nhà cô ấy, bây giờ tình cảm như thế nào rồi?"
Một đám đàn ông vô cùng nhiều chuyện, thích nghe ngóng mấy chuyện nhà chuyện cửa này.
"Tình cảm của em hai và cậu Phi rất tốt, cậu Phi cần cù chất phác, rất xứng đôi với em hai." Lăng Kiều nói giúp Phi Túc vài câu.
"Đúng rồi, bác ơi, không biết mấy thôn ở gân chúng ta, có chỗ nào có bán heo không nhỉ? Cậu Phi muốn nuôi thêm mấy con heo nữa để tăng thêm ít thu nhập cho nhà."
Lăng Kiều nhớ đến em rể hai mấy ngày nay cứ lải nhải suốt chuyện muốn nuôi heo liền hỏi mấy người đàn ông này, người bình thường ưa hóng hớt cũng là người thạo mấy tin tức này lắm.
ebookshop.vn ebook truyện dịch giá re
Bạn cần đăng nhập để bình luận