Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 73: Biến Tướng Uy Hiếp

Chương 73: Biến Tướng Uy HiếpChương 73: Biến Tướng Uy Hiếp
Nghĩ như vậy tâm tư lập tức linh hoạt, nhưng phần lớn mọi người không có da mặt dày như Triệu Mai, chỉ có thể thừa dịp lúc này đến lôi kéo làm quen.
“Ha ha ha."
Hải công công có thể nói gì, trên cơ bản cứ ồn ào ông ta cũng không nghe rõ cái gì, vừa là Ngưu Ngưu vừa là Trư Trư, ai biết đứa nhỏ của người nào là người nào, ngoại trừ ha ha ha không nghĩ ra nên đối phó như thế nào.
"Đầu chen chúc ở chỗ này làm gì vậy, không cần xuống ruộng làm việc hả, kế toán cũng đi đến ruộng rồi, đi trễ chia được công việc gì tôi cũng không dám cam đoan đâu."
Vẫn là lão đội trưởng Uông đến giải vây, trong khoảng thời gian này chính là thời điểm đốt phân, vận khí không tốt sẽ bị chia đi gánh phân, vừa bẩn vừa hôi, tuy rằng công điểm không thấp nhưng cả một ngày toàn thân dính phải mùi hôi thối, tắm ba lần cũng không tiêu tan, phần lớn mọi người không muốn bị phân công việc này, vội vàng chạy nhanh như chớp.
Khi sắp chạy còn không quên uy hiếp đứa nhỏ nhà mình mấy câu, bảo bọn họ ngoan ngoãn, nghe lời hai vị giáo viên, nếu không, về nhà biết tay bọn họ.
Bấy giờ mấy đứa nhỏ cũng đành gật đầu, nhún vai, oán khí cũng sắp hình thành thực chất.
Nếu không có Hải Đại Phú và Lan Tú Mai, lớp bọn họ một tuần năm ngày, rất có thể ba ngày cũng không đi học, đi được nửa đường bắt đầu chuồn êm, khóc lóc om sòm dường như đòi đi chơi.
Hiện giờ giáo viên của công xã cũng ít, bọn họ cũng sẽ không vì mấy đứa nhỏ trốn học đặc biệt chạy tới thôn Đường Thạch tố cáo, gọi điện thoại lại càng không thể, trường học công xã cũng vẫn chưa lắp đặt điện thoại, việc này cũng cho bọn họ can đảm trốn học không kiêng nể gì.
Nhưng bây giờ ở bên cạnh thêm hai thần báo nhĩ, nếu bọn họ dám trốn học vào ban đêm cha mẹ đều biết ngay, học phí chi phí phụ không đến một đồng tiền cũng không tính nhiều, nhưng nếu lãng phí cũng đau lòng, một trận đánh tàn nhẫn ắt không thể thiếu.
Lăng Khôn cầm đầu mấy người bây giờ đúng là phiền chán vợ chồng Hải Đại Phú, bạn nói xem xú lão cửu đang yên đang lành, sửa lại án sai làm cái gì, liên lụy bọn họ chịu tội.
Người lớn nghe thấy sự uy hiếp của Uông Hữu Quý gần như chạy hết, nhưng vẫn có mấy người như vậy ở lại.
Đốt phân là công việc tốn sức, việc này trên cơ bản sẽ không phân cho phụ nữ, cho nên mấy người như cô vợ trẻ tuổi vóc dáng nhỏ nhắn và Lăng Quốc Đống cũng không để ý, về phần Vạn Kim Chi, cô ấy là chủ lực lao động trồng trọt, loại chuyện đốt phân này đương nhiên cũng sẽ không giao cho cô ấy, bởi vậy hai vợ chồng Vạn Kim Chi cũng ở lại cổng thôn không dời chân.
"Kiều Kiều Điềm Điềm, phải nghe lời của ông Hải và bà Lan con biết không, học hành cho tốt, chúng ta phải làm sinh viên." Vạn Kim Chi cảm thấy mình là chủ gia đình, lúc này nên răn đe hai đứa con gái một phen.
"Ở chung êm đẹp với bạn học nhé." Có mấy người đàn ông thích xuống tay trước con dâu nuôi từ bé gì đó, nửa câu sau Vạn Kim Chi không tiện nói trước nhiều người như vậy, ảo não tối hôm qua không nhớ tới chuyện này, nhưng không vội, tối hôm nay đứa nhỏ trở về lại nói tiếp cũng giống vậy.
"Đừng tìm bạn học cãi vã mâu thuẫn, nhưng nếu người ta bắt nạt con, đừng chịu đựng, trở về nói cho mẹ, mẹ không đánh đứa nhỏ, đánh mẹ đứa nhỏ vẫn có thể."
Ngay từ đầu cũng không cảm thấy đứa nhỏ đi học có gì không tốt, nhưng thật sự phải đưa đứa nhỏ đi học, Vạn Kim Chi lại bắt đầu luyến tiếc, chị em không dễ rơi nước mắt, nhưng chưa tới chỗ thương tâm, hiện giờ Vạn Kim Chi cứ muốn khóc.
Bên cạnh còn mấy cô vợ ở đó giật mí mắt, lời uy hiếp này nói cho các cô nghe nhỉ, nhìn nhìn bộ dạng đáng yêu, tươi cười ngọt ngào của Lăng Kiều và Lăng Điềm bên cạnh, cấp bậc nguy hiểm của hai đứa nhỏ ở trong lòng nâng cao gấp mười lần, đợi lát nữa nhất định phải báo cho con cái nhà mình, không có việc gì ngàn vạn lần chớ chọc hai đứa trẻ nhà họ Lăng, không đúng, dù cho có việc cũng không thể trêu chọc, đều nín cho cô, nếu không mẹ bọn họ cũng đánh không lại mẹ người ta.
"Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ không để người ta bắt nạt em gái." Lăng Kiều thật trịnh trọng nói, nhìn em gái sáu tuổi bên cạnh, hoàn toàn đã quên mình cũng chỉ là một đứa nhỏ tám tuổi.
Thời gian gân tới, cũng nên xuất phát đi đến trường.
“Từ từ, Tráng Tráng con làm gì vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận