Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 196: Tìm Người Thân 1

Chương 196: Tìm Người Thân 1Chương 196: Tìm Người Thân 1
Vạn Kim Chi nghe tiếng của chồng, đi từ trong nhà ra, thấy thùng sách mà chồng ôm thì rất đau lòng.
"Trùng hợp lắm, nhà sách Tân Hoa ở giao lộ 800 năm không nhập sách mới, hôm nay lại về hẳn 2 xe hàng, có rất nhiều sách mà thư viện trường không cập nhật, anh nhất thời không nhịn được nên mua hết."
Lăng Quốc Đống cười: "Anh thấy nhà sách còn có bán mấy giáo trình nhập môn tiếng Anh và tiếng Nga nên đã mua cho chị em Kiều Kiều. Còn Tráng Tráng nữa, anh không biết nên dạy phần ngữ pháp tiếng anh cho con thế nào nên trước tiên cứ để nó học theo sách đã."
Anh ta không nói anh ta còn mua đầy đủ một bộ sách bài tập các môn học ở cấp 2 xuất bản năm nay, tất cả chuẩn bị cho hoạt động buổi tối của hai vợ chồng, nếu để vợ anh ta biết được, e là sẽ không giữ được chúng mất, lát nữa anh ta phải tranh thủ lúc vợ không chú gì mà lén giấu đống sách bài tập này mới được.
"Nhưng cũng nhờ có anh Phi và Tiểu Túc, thực sự nếu không có bọn họ giúp, anh không thể đem hết số sách này về được."
Lăng Quốc Đống đã nghe tên của Phi Lôi Đình từ lâu, đặc biệt là sau khi mở quán đồ kho, cái tên này như sấm bên tai, không ngờ Phi Lôi Đình lại là người nhiệt tình và thích giúp đỡ đến vậy. Còn cả đứa nhỏ Phi Túc nữa, tuy nhỏ tuổi, nhưng tính cách cũng rất được.
Khi nãy trên đường đi về, anh ta và Phi Lôi Đình nói chuyện rất vui, đặc biệt khi nói đến một số xu hướng thị trường và một số chủ đề mang tính tư tưởng, rất hợp cạ, có cảm giác như quen biết đã lâu.
Khi nghe hai cha con bọn họ mỗi ngày chỉ ăn rau luộc và đồ ăn mua ở quán đồ kho nhà anh ta để xong ba bữa, Lăng Quốc Đống rất nhiệt tình mời hai cha con đến nhà ăn cơm trưa, cũng xem như cảm ơn bọn họ đã giúp anh ta đem mấy thùng sách nặng về nhà.
Tuy đồ kho ngon, nhưng không thể ngày nào cũng ăn được.
Quả nhiên có vợ và con gái vẫn tốt hơn, Lăng Quốc Đống nhìn người vợ xinh đẹp cùng hai đứa con gái đi theo sau, trong lòng không giấu nổi niềm vui sướng.
"Đây là Kiều Kiều và Điềm Điềm nhà chúng tôi, học cùng trường Phi Túc nhà anh."
Trong bữa ăn, người lớn nói chuyện rất hòa hợp. Phi Lôi Đình nhìn bê ngoài hào phóng cởi mở, nhưng thực ra lại rất láu lỉnh, anh ta muốn kết bạn với ai thì gân như không ai có thể khước từ sợi dây hữu nghị đến từ phía anh ta.
"Mấy đứa nhỏ học cùng một trường, sau này có thể chăm sóc lẫn nhau." Anh ta vỗ vai cậu con trai ngồi bên cạnh, giọng điệu hào hùng: "Sau này phải chăm sóc hai em gái biết chưa? Tráng Tráng nữa, năm sau cũng đi học rồi nhỉ. Sau này ai dám bắt nạt cháu, cứ đến lớp 9 tìm anh Phi Túc nhé."
Phi Lôi Đình đang tạo cơ hội cho con trai, bằng không với cái tính thật thà, chỉ biết hung hăng với ba nó ở nhà mà muốn cưới được vợ thì đúng là chuyện xa ngoài tâm với.
"Lớp 9? Cháu nhớ anh Phi năm nay chắc phải tốt nghiệp cấp 2 rồi chứ, không phải năm sau sẽ học cấp 3 hoặc trung cấp chuyên nghiệp sao?" Lăng Kiều có biết đôi chút về Phi Túc, dù sao cậu cũng là nhân vật có tầm ảnh hưởng ở trường cấp 2, ai chẳng biết cậu là đời thứ hai của gia đình có quầy thịt heo mở nhiều trang trại.
Trong trí nhớ về kiếp trước của Lăng Kiều cũng tồn tại gia đình nhà họ Phi. Trước khi cô ấy trùng sinh, việc kinh doanh chăn nuôi của nhà họ Phi đã mở rộng từ thành phố Bạch Châu ra cả tỉnh Giang Chiết và các tỉnh xung quanh. Ngoài việc buôn bán thịt tươi sống cơ bản thì nhà họ Phi còn thành lập một công ty thực phẩm, bọn họ bán hầu hết những gì có liên quan đến thịt.
Lăng Kiều đã gặp Phi Túc với vai trò chủ nhà họ Phi vài lần ở các bữa tiệc, ngoại hình không khác với bây giờ là mấy, chỉ là trưởng thành và trâm ổn hơn một chút, lúc đó Phi Túc cũng đã 40 mấy tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn, cũng không nghe anh ta có bồ bịch hay người yêu gì, không biết về sau thì sao.
Nhưng khuôn mặt nghiêm túc đặc trưng vẫn không thay đổi dù ở thế giới nào đi chăng nữa, rất đúng với cái tên mà ba anh ta đã đặt cho mình.
"Haiz, đứa trẻ này nhất quyết muốn học Nhất Trung, lần này nó thấy không chắc nên không thi cấp ba mà quyết định học lại một năm."
Phi Lôi Đình cười nói với Lăng Quốc Đống: "Mười mấy đời nhà họ Phi chưa từng có nổi một người có học, con trai của anh ngưỡng mộ những người có học nhất, em trai Lăng, sau này nó có chỗ nào không hiểu muốn hỏi, xin làm phiền cậu."
Càng có nhiều lý do đến nhà càng tốt, bây giờ bọn trẻ vẫn còn nhỏ, trước tiên cứ bồi dưỡng tình cảm, đợi đến thời khắc quan trọng thì vịt nấu chín cũng có thể vào nồi được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận