Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 413: Chuyến Du Lịch Gia Đình - Nữ Tôn 3

Chương 413: Chuyến Du Lịch Gia Đình - Nữ Tôn 3Chương 413: Chuyến Du Lịch Gia Đình - Nữ Tôn 3
Dọc theo đường đi diễn tấu sáo và trống, cộng thêm lỗ tai nghe hết "bát quái" của những người đàn ông đưa gả tự cho là bí mật, kỳ thực tranh cãi âm ï, còn chưa tới nhà, hai người đã nắm được gần hết tình huống hiện tại.
Bên này Vạn Kim Chi cùng với Lăng Quốc Đống bọn họ cũng đã phát hiện mình xuyên đến thế giới nữ tôn, giờ phút này đang ở trong nhà chờ con gái hai cưới con rể về.
Hôn lễ vô cùng náo nhiệt, Phi Túc bị đưa vào phòng cưới, nhiều người mắt hỗn loạn, ngoại trừ người em trai Lăng Tráng, đến ngay cả Lăng Điềm cũng không có cách nào ở trong phòng lâu hơn.
"Anh rể hai."
Lăng Tráng bưng chén mì nóng hầm hập lại cho Phi Túc, bảo anh lót dạ một chút trước.
Phi Túc không có vội vàng ăn, hai người ở trong phòng, anh cũng không cần đội khăn voan đỏ gì, nhìn em vợ quốc sắc thiên hương, thanh tú động lòng người bên cạnh mình, chuyện đầu tiên Phi Túc làm chính là tìm gương, sau đó soi bộ dáng hiện tại của mình.
Mặt gương đồng soi cũng không tính rõ ràng, nhưng thấy thế nào cũng là một người đàn ông mày rậm mắt to nhìn qua vô cùng lanh lợi, Phi Túc làm một biểu cảm, cũng không phát hiện có bộ phận nào thiếu hụt.
Soi cánh tay mu bàn tay mắt thường có thể thấy được mà xem, màu da là màu lúa mạch khỏe mạnh, cơ thể rắn chắc, khổng võ hữu lực, chỗ nào cũng không liên quan tới xấu.
Phi Túc thả lỏng nở nụ cười, nhất định là những người đó ghen tị thân hình cường tráng của anh, ác ý làm anh bị tổn thương nặng.
Phi Túc với tâm trạng tốt trở lại chỗ ngồi, một mồm to ăn hết mì của cậu em vợ bưng tới cho anh, tâm tình sung sướng hơn rất nhiều, thân thể này dường như bởi vì phải mặc áo cưới, một khoảng thời gian rất dài không ăn cơm, vừa lúc anh thật sự đói tới hoảng, một chén mì to như cái thau, chưa chắc đủ anh ăn.
Nghĩ tới chiến tranh trên giường vào buổi tối, đó là công việc thể lực, tích góp mấy chục năm từng tí một, đến lúc đó ăn xong rồi bảo cậu em vợ lại đi múc một chén, buổi tối dễ làm chuyện.
Mì ăn được một nửa, Phi Túc đột nhiên hậu tri hậu giác, ngẩng đầu chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt da trắng dường như có chút nho nhã yếu ớt của cậu em vợ, ý thức được một vấn đề cho tới nay anh vẫn lảng tránh, cả người đều đờ ra.
Anh nuốt mì xuống miệng, thoáng cái không có khẩu vị, cả người đều không vui lên nổi. ...
Buổi tối đưa tiễn vị khách cuối cùng, một nhà trùng phùng lại một lần nữa lấy hình thức khuyết thiếu Olivia đáng thương, gặp nhau ở cùng một nơi.
"Mẹ, mẹ cảm thấy con lớn lên đẹp không?"
Phi Túc gấp gáp, câu đầu tiên nói đã hỏi vấn đề này với Vạn Kim Chi.
"Cái này...' Lời nói trái lương tâm Vạn Kim Chi không nói ra lời được.
"Nếu đều ở cùng nhau, sống cho tốt là được rồi, mẹ không ghét bỏ con đâu."
Bà ấy rối rắm một hồi lâu, nhảy ra một câu như vậy.
Phi Túc... Tan nát cõi lòng, cảm thấy sẽ không yêu nữa. ... Mấy ngày trời rõ rành rành là ăn thịt nhưng Phi Túc với nhân sinh quan và thế giới quan đã chịu sự thách thực cực lớn lại chẳng làm sao vực dậy tinh thần được.
"Điềm Điêm, em xem anh có đẹp trai không?”
Phi Túc lật người vợ đang quay lưng với anh ta lại, căng mở mí mắt của cô ra đảm bảo ánh mắt của cô đối diện thẳng với bản mặt của mình rồi hỏi.
'Đẹp đẹp đẹp đẹp đẹp.'
Lăng Điềm buồn ngủ lắm rồi, đây không biết đã là lần thứ mấy Phi Túc hỏi cô vấn đề này, anh ta không chán chứ cô chán đấy.
"Anh gả cho em chứ không phải gả cho mẹ em, em cảm thấy anh đẹp còn chưa đủ sao, còn về mẹ em, chỉ cần thứ tốt trong mắt ba em thì là tốt, bà ấy cảm thấy anh đẹp hay không có quan trọng không?"
Lăng Điêm nhìn bộ dạng vô cùng đáng thương của Phi Túc cũng không định ngủ tiếp nữa, ngồi dậy định nói rõ với anh ta.
"Trong mắt em anh là người đàn ông đẹp nhất thế giới, em thích khuôn mặt của anh, thích dáng người của anh nhưng mà điều em thích nhất vẫn là anh, vẫn là người này, bất kể anh biến thành dáng vẻ gì, chỉ cần anh là Phi Túc."
Đây xem như là lần đầu tiên Điềm Điềm bày tỏ rõ ràng như thế với Phi Túc về sự yêu thích của cô với anh ta, lời nói thẳng thắn làm gò má của Phi Túc có hơi nóng, nhưng mà bởi vì chỉ thắp một cây nến lờ mờ nên vẻ gượng gạo của anh ta nhìn không rõ lắm.
"Ngủ sớm đi, sáng mai còn có nhiều việc lắm đó."
Lăng Điềm thấy Phi Túc không nói chuyện, nghĩ rằng anh ta đã nghe lọt tai lời của cô rồi, vỗ vai anh ta vài cái, ngáp một hơi rồi nằm xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận