Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 98: Nhịn

Chương 98: NhịnChương 98: Nhịn
Công việc ở ruộng cô ta phải làm, mà việc trong nhà cô ta cũng phải làm nốt, ăn ít hơn gà, mà làm còn nhiều hơn cả trâu, tâm trạng của mẹ chồng và em chồng không tốt cũng lấy cô ta ra trút giận, nếu như dám cãi lại thì phụ nữ cả nhà sẽ vây tới đánh cô ta một trận, còn muốn ly hôn, nhà mẹ đẻ chỉ còn lại căn nhà ba gian nguyên vẹn và một đống hoang tàn đổ nát còn chưa kịp xây lại. Cùng với mất công việc, cuộc sống khó khăn giống như mẹ ruột và em trai, em dâu, hơn nữa phụ nữ ly hôn ở trong thôn, có gả nữa cũng có thể gả được cho người thế nào, vẫn là nhà họ Hoàng bị người người chửi đánh mà thôi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hoàng Liên Hoa chỉ có thể nhịn, ngày đêm dùng nước mắt chan cơm, khóc cho sự tủi nhục và đáng thương của mình, hoàn toàn không biết ăn miếng trả miếng, tất cả đều là do cô ta tự làm tự chịu mà thôi.
Mấy ông tai to mặt lớn ở công xã Hải Tinh đã rớt đài, đối với đại đa số xã viên ở công xã, kể ra cũng là một chuyện tốt, mấy cán bộ mới lên chức đã có vết xe đổ, trong thời gian ngắn cũng không dám làm ra những chuyên vi phạm kỷ luật đó nữa, ngược lại còn tích cực biểu hiện, tranh thủ để lại ấn tượng tốt với lãnh đạo cấp trên, mấy quy tắc mà Triệu Ba và Hoàng Vệ Đông đặt ra cũng bị lật đổ, gia đình nào dư sức, không còn cả gia đình nuôi một, hai con gà túng thiếu nữa, mà sẽ dựa theo đầu người trong nhà để nuôi, sẽ không ai bắt gà mái già của các bạn chỉ vì bằng chứng phạm tội cắt đuôi chủ nghĩa tư bản này cả.
Về phân tài sản không tịch biên, các vật phẩm quý giá không được trả lại cho chủ nhân ban đầu như mọi người mong đợi, mà là trực tiếp thu về huyện, cũng không biết cuối cùng sẽ rơi vào tay ai, nhưng điêu đáng để ăn mừng là lúc đầu các xã viên bị mấy người Hoàng Vệ Đông hãm hại định tội đều được sửa lại án sai, bao gồm cả con trai của địa chủ cũ năm đó bị phán lao động cải tạo hai mươi năm, đối với người nhà anh ta mà nói, đây có lẽ chính là chuyện vui lớn nhất, bảo bối có hay không cũng không sao, chỉ cần người có thể quay về, tương lai tất cả đều có thể có hy vọng.
Về phần những lương thực và gia súc đó, ngược lại tất cả đều cho các xã viên công xã, tuy rằng lương thực nhiều, nhưng cũng khó ngăn nổi số lượng xã viên trong toàn công xã lớn, đội sản xuất bị mấy đại đội trưởng tham ô sẽ được chia nhiều hơn một chút, những đội sản xuất khác thì chia ít một chút, đều là lương thực tinh cả. Một nhà chia thêm bốn, năm cân, ít thì cũng một, hai cân, lại thêm trực tiếp giết gà vịt, để hôm đó các hộ gia đình đều có thể gói một bữa sủi cảo.
Trên con đường nhỏ ở thôn quê, giữa hai bờ ruộng, đến đâu cũng có thể nhìn thấy nông dân bưng bát cơm và đũa của nhà mình, ăn sủi cảo một cách ngon miệng, tán gẫu mấy chuyện vô nghĩa với nhau, toàn bộ công xã náo nhiệt hơn cả đón tết.
Chuyện tương lai không nói trước được, dù sao hiện tại núi lớn trên đỉnh đầu đã chuyển đi, các thôn dân cảm thấy hít thở cũng thuận hơn nhiều.
Không biết dũng sĩ báo cáo nặc danh là ai, nhưng bọn họ đều biết ơn anh ta và tổ tông tám đời của anh ta....
"Hắt xì... hắt xì...' Hải Đại Phú hắt xì liên tiếp hai cái, tính xem là ai đang nghĩ tới ông ta.
"Có phải ông bị cảm rồi không, bây giờ thời tiết đân chuyển lạnh rồi, ông cũng đừng lấy cơ thể mình ra đùa, ngày mai cất bộ áo Tôn Trung Sơn đó của ông đi, đổi cái áo khoác dày mà tôi làm cho ông vào."
Lan Tú Mai đang thu dọn tủ quần áo, bọn họ chuyển từ nhà Lăng Quốc Đống ra ngoài cũng được ít bữa, dù sao nhà mình cũng xây xong rồi, ở nhà người ta tiếp cũng không phải chuyện tốt.
Nhà mới vừa mới vào ở, đồ đạc phải mua sắm chắc chắn không ít, đặc biệt là lúc trước hai vợ chồng ở chuồng bò nhiều năm như vậy, rất nhiều quần áo đều không có cách nào mặc được, tất cả đều phải làm mới lại. Những ngày tháng này, Lan cô cô đều không nhàn rỗi, ngoại trừ giúp tiểu thái tử và mấy chị gái của cậu làm chút đồ chơi ra, thì chính là may quần áo cho mình và Hải Đại Phúc.
"Không cảm." Hải Đại Phú sờ mũi, bò đến đầu giường đất, giúp Lan Tú Mai gấp quần áo.
"Ông cứ bướng đi." Lan Tú Mai liếc mắt nhìn ông ta, làm như bà ta không biết suy nghĩ trong lòng lão thái giám này vậy, còn không phải làm công công mấy chục năm, lần đầu tiên được người kính trọng như vậy, chỉ hận không thể mỗi ngày đều ăn mặc tốt nhất, khí phách nhất để khoe trước mặt người khác hay sao. Giống như khổng tước trong vườn thú, nhìn thấy người sống thì xòe đuôi, chỉ hận không thể cho tất cả mọi người biết nó đẹp bao nhiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận