Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 275: Phản Kích 2

Chương 275: Phản Kích 2Chương 275: Phản Kích 2
"Em cũng không thích em họ Bảo Trân và Bảo Châu ở trong nhà." Lăng Tráng nghĩ một hồi, trả lời.
Lăng Tráng rất ít trực tiếp biểu đạt sự không thích của bản thân, tính tình cậu thuộc ốc sên, trừ phi là rất không thích, nếu không cậu đều có thể nhẫn nhịn cho qua.
"Hai người các em cũng không thích, vì sao không trực tiếp bảo người ta trở về chứ?"
Lăng Kiều nhìn em trai em gái, giả vờ khó hiểu hỏi.
"Đó không phải ngại ngùng sao, dù sao bọn họ cũng là cháu gái của cha, là em họ của chúng ta, nếu chỉ đến nhà ở một thời gian ngắn chúng ta cũng từ chối, có thể bị người khác nói gia đình chúng ta rất không hợp tình người không.
Lăng Điềm chính là bị những nhân tình thói đời này làm vướng hai chân, nếu không cô mới không muốn nhịn Lăng Bảo Trân đâu.
"Đúng vậy."
Lăng Tráng gật đầu, trên thực tế mấy ngày nay ban ngày cậu đều học đủ loại lớp ngôn ngữ, buổi tối về nhà cũng lấy cớ học tập, trên cơ bản không muốn cho Lăng Bảo Trân thời gian dây dưa cậu, nhưng chỉ với tần suất Lăng Bảo Trân ghé vào lỗ tai cậu líu ríu khi cậu ghi nhớ từ vựng, cũng đủ khiến cậu bé dịu dàng yên lặng đau đầu rồi.
"Ngay cả bác cả chú ba bọn họ cha mẹ cũng lười qua lại, còn có thể để ý Bảo Trân Bảo Châu bọn họ sao? Hơn nữa nhà chúng ta lúc trước chia nhà như thế nào chẳng lẽ người trong thôn không biết sao, nếu chỉ bởi vì chúng ta không muốn lui tới với nhà chú ba đã lời ong tiếng ve về nhà chúng ta, chỉ có thể nói những người đó vốn đã không thích nhà chúng ta, đối với những người đó, giành được ấn tượng tốt của bọn họ có quan trọng không?"
Thật ra ban đầu ngày hôm sau Lăng Quốc Đống và Vạn Kim Chi đã tính toán đưa chị em Lăng Bảo Trân trở vê, nhưng bị Lăng Kiều cản lại, bởi vì ở trong chuyện này, cô ấy phát hiện em gái em trai tôn tại một vài vấn đề nhỏ.
Đây là em trai em gái bảo bối nhất của cô ấy, cô ấy nguyện ý thay bọn họ làm bất luận chuyện gì, nhưng cô ấy dù sao cũng có chỗ không quan tâm được, nhất là khi em trai em gái đều xây dựng gia đình nhỏ của mình, nhất là sau khi thành cha mẹ, chính cô ấy là một chị gái dù sao cũng không thể vẫn giống như trước đây, coi bọn họ như con nít bảo vệ ở sau người.
Lăng Bảo Trân xem như là một nhân vật khó xử lý điển hình, có tí quan hệ thân thuộc, tuổi nhỏ chiếm ưu thế, còn da mặt dày, mặt mỏng bình thường đều không chống đỡ được cô ta.
Từ trên chuyện xử lý Lăng Bảo Trân, Lăng Kiều phát hiện mình bảo vệ em trai em gái quá tốt, khiến cho bọn họ ngay cả từ chối cũng lo trước ngó sau, lo lắng quá nhiều chuyện vốn không cần phải lo.
Nhìn thấy biểu cảm của em trai em gái dường như có chút đăm chiêu, trong lòng Lăng Kiều hiện lên một sự hài lòng: "Chị cả hỏi lại các em, Lăng Bảo Trân ở trong nhà các em vui vẻ không?”
Lăng Điềm và Lăng Tráng không chút nghĩ ngợi lắc đầu.
"Vậy dù cho người trong thôn lời ong tiếng ve, các em có thể nghe thấy không, nghe thấy rồi sẽ khổ sở sao?"
Lăng Điềm và Lăng Tráng nghĩ một hồi, tiếp tục lắc đầu. Trên thực tế bọn họ ở thành phố, thời gian trong một năm về quê có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngoại trừ số ít mấy nhà ở chung rất tốt, gân như không có lui tới thân mật gì, hơn nữa những người đó mặc dù đàm tiếu nghị luận gia đình bọn họ, cũng sẽ không nghị luận ở trước mặt bọn họ, hoàn toàn có thể coi như không biết chuyện này.
Lăng Điềm cảm thấy mình dường như sáng tỏ thông suốt, chuyện cô đau đầu mấy ngày nay tựa như đều là tình cảnh do mình tự vây mình, trên thực tế những phiền não này đều là không cần thiết.
"Chị cả, vậy ngày mai em bảo Lăng Bảo Trân bọn họ trở về."
Lăng Điềm có hơi gấp gáp nói, đúng vậy, với quan hệ của gia đình bọn họ và gia đình chú ba, dựa vào cái gì còn phải có sắc mặt hòa nhã với trẻ con nhà bọn họ, nơi này rõ ràng là nhà của cô, lại bị Lăng Bảo Trân đồn ép trốn ra ngoài tránh người ngay giữa ban ngày, thật sự là quá mất mặt mà.
Lăng Điềm suy nghĩ rõ ràng nắm lấy nắm tay nhỏ, có hơi nóng lòng muốn thử.
Lăng Kiều nhìn thấy biểu cảm này của cô, dở khóc dở cười.
"Tuy rằng trực tiếp đuổi người cũng không sao cả, nhưng chẳng lẽ giải quyết chuyện chỉ có một cách như vậy sao?" Cô ấy nhìn em gái, để bản thân cô suy nghĩ cho kỹ.
Lăng Điềm chớp mắt nhìn, rốt cuộc động cái não được cha mẹ cùng với chị cả cưng chiều rất nhiều năm chưa từng khởi động qua, gần như sắp gỉ của cô. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận