Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 62: Tống Khứ Tai Họa

Chương 62: Tống Khứ Tai HọaChương 62: Tống Khứ Tai Họa
Lăng Mỹ Lệ không ngờ mẹ cô lại quá để ý mấy câu chữ kia mà không thèm quan tâm ý cô ta muốn nói, vội bồi thêm một câu: "Nhà chúng ta còn đang ăn trấu nhai rau, anh hai chị dâu thì hay rồi, đi cung phụng ông bà lão nhà người ta, thừa tiền thừa gạo sao không mang đến hiếu kính mẹ chứ, con thấy căn bản anh ấy không xem mình là người nhà họ Lăng, là con trai của mẹ."
Lần trước ra đồng cô ta không moi được chuyện gì từ miệng Vạn Kim Chi nên mấy ngày nay chạy tới chạy lui hết cả thôn, tìm bạn bè lúc trước chơi cùng dò hỏi tin tức, thật ra thì từ khi lên trung học cô ta thấy mình với mấy đứa nhóc quê mùa này không phải người cùng đường cho nên đã ít nói chuyện với các cô ấy, lần này nếu không phải để thăm dò tin tức cô ta sẽ không tự hạ thấp địa vị dính líu với mấy người đàn bà đã gả đi cho người khác đoán chừng nửa đời sau cũng vẫn tâm thường này đâu.
Cô ta vừa mới tám chuyện với mấy đứa bạn hỏi ra, hai vợ chồng Hải Đại Phú chuyển đến nhà anh hai ở, nét hả hê khi người khác gặp họa trong đáy mắt của đám đàn bà kia khiến cô ta khó chịu khỏi phải nói.
"Con nói rõ xem nào, mẹ không hiểu con đang nói gì hết ấy." Từ Ái Quyên mù mịt, sao mà thằng hai nhà mình lại đi chăm ba mẹ nhà người ta.
Lăng Mỹ Lệ nóng lòng thuật lại tỉ mỉ một lần chuyện mình nghe ngóng được, nhấn mạnh anh hai khỉ đá nhà mình nhăm nhe tiền của hai vợ chồng Hải Đại Phú, sắp sửa coi bọn họ như ba mẹ mà phụng dưỡng.
Thật ra thì hoàn toàn là mấy người đó đỏ mắt nói bậy, nhưng ai bảo Lăng Mỹ Lệ nhìn không vừa mắt một nhà anh hai cô ta chứ, người ta nói khó nghe hơn nữa cô ta cũng tin.
"Thì ra là thế à."
Từ Ái Quyên yên tâm, ngáp dài một cái chuẩn bị về phòng ngủ.
"Mẹ, sao mẹ không giận?" Lăng Mỹ Lệ giữ chặt tay áo lão thái thái, đáng lẽ ra lúc này mẹ phải cùng chung kẻ thù với mình, rồi tiếp đó đi thảo phạt nhà anh hai chứ?
"Có gì mà phải giận, nếu anh hai con có bản lĩnh lấy được tiền của hai ông bà kia thì càng được hời cho nhà họ Lăng mình chứ sao, không phải cho người ta ăn không uống không rồi ha."
Từ Ái Quyên không thấy có gì đáng tức giận: "Con không phải nghĩ nhiều thế làm gì, lần trước anh hai con nói sẽ giúp con tìm mối công việc không biết thế nào rồi, con mà đi làm công nhân thì mẹ cũng được hưởng phúc theo, còn đi ghen tị với nhà anh hai con chút chuyện vụn vặt này nữa."
Bà ta từ ái vuốt ve mặt cô con gái cưng, thoáng xoa dịu gương mặt đang phẫn nộ của Lăng Mỹ Lệ.
"Anh hai anh hai, từ khi anh ấy cưới người phụ nữ kia, có coi mấy anh em con ra gì đâu, nhờ anh ấy còn không biết anh ấy có giúp cho không cơ, với cả làm công nhân tạm thời thì con thà kiếm một người đàn ông tốt để cưới còn hơn, mẹ cũng đều được hưởng phúc cả." Con ngươi đen láy của Lăng Mỹ Lệ đảo tròn, e thẹn nói với bà Từ.
"Con yên tâm đi trong lòng mẹ đã có tính toán." Phải chuẩn bị phương án dự phòng chứ, Từ Ái Quyên không thể nào gửi gắm toàn bộ hạnh phúc của con gái vào công việc thời vụ ở xưởng thực phẩm này đâu.
"Mẹ..." Lăng Mỹ Lệ muốn thử đề cập về La Quán Thanh, nhưng nghĩ đến mẹ cô ta có phản cảm với thanh niên trí thức lại thôi không dám mở lời: "Con mệt rồi, chị dâu nấu xong cơm mẹ gọi con nhé." Sau đó đi về phòng mình, muốn hỏi thăm được tình hình nhà họ La từ miệng người khác, nhào lên giường đất, quấn chăn lăn lộn mấy vòng.
Từ Ái Quyên không hề hoài nghi vừa rồi con gái có gì không thích hợp, chỉ nghĩ là cô gái nhỏ nhắc đến hôn nhân thì thẹn thùng, bà duỗi thắt lưng, đi đến trước phòng con trai lớn gõ cửa, dặn con dâu cả tối nấu cơm chưng thêm một quả trứng cho con gái bồi bổ cơ thể rồi ngáp dài quay về phòng ngủ tiếp.
Triệu Mai cầm kim đâm thật mạnh vào bọc kim chỉ, cô ta tức tối hừ mấy tiếng, trong mắt ngập tràn ghét bỏ cùng không cam lòng.
Cô em chồng này còn đáng ghét hơn trăm ngàn lần em dâu hai với mấy chị dâu nhà mẹ đẻ cô ta, bao giờ mới tống khứ được tai họa này đi đây, ngày tết ngày lễ cô ta phải lén thắp thêm ba nén nhang cầu xin ông bà tổ tiên thôi.
Nhưng vừa nãy hai người họ nói chuyện cô ta vẫn không nhịn được mà gỡ bông bịt tai ra mà nghe được hết rồi, nếu hai vợ chồng ông bà lão Hải có nhiêu tiên thế thật thì cớ gì độc một nhà chú hai hưởng chứ, Khôn Nhi với Xuân Nhi nhà cô ta hoạt bát đáng yêu thế cơ mà nhất định cũng có thể bồi hai ông bà vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận