Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 167: Đẹp Hơn Heo 2

Chương 167: Đẹp Hơn Heo 2Chương 167: Đẹp Hơn Heo 2
Lão đồ tể Phi không tin, từ khi vào nhà đến bây giờ đứa con này cũng chưa từng rời khỏi hai mắt của mình, chẳng lẽ đã rửa trước khi về nhà? Anh ta nghi hoặc liếc nhìn đứa con một cái, nhưng nghĩ tới tính tình nhàm chán rắm thối đó của cậu, cũng không quá hoài nghi, bưng rượu, cầm đũa lập tức tiến công một đống đồ kho mà con trai mua.
Hai cha con khổ người to lớn, ăn uống cũng thật không nhỏ.
Một vại cơm lớn, mười cân thịt đầu heo cùng với những món ăn chay luộc hoàn toàn bị càn quét không còn, về phần mấy món ăn bày ra ban đầu ở trên bàn bị chịu vắng vẻ, cũng chưa từng động một đũa vào.
Chỉ là phân lượng này, cũng đủ so sánh với đại dạ dày vương đời sau, nếu không phải nhà họ Phi coi như có chút của cải, nhà gia đình bình thường thật đúng là không chịu nổi cách ăn như vậy.
Lão đồ tể Phi ngồi ở trên ghế, che cái bụng hơi gồ lên, ợ một cái, không biết lần trước khẩu vị ngon như vậy là lúc nào.
"Hương vị của món kho này thật đúng là không tệ, buổi tối con lại mua một ít về đi."
Lão đồ tể Phi thật sự không có kiên nhẫn nấu ăn, chỉ tiếc trong nhà chỉ có hai người đàn ông, bởi vì thân phận góa vợ của anh ta cũng không tiện mời phụ nữ khác tới nấu ăn trong nhà, thức ăn mỗi ngày của hai cha con cứ tùy ý tàm tạm, vẫn là hai năm gần đây mua bán tư nhân bắt đầu, thỉnh thoảng cũng đi xuống tiệm ăn, thỉnh thoảng gọi món ăn đóng gói về nhà, cuộc sống mới dễ chịu hơn trước kia một chút.
Món kho này chính là đồ ngon, có thể ăn với cơm có thể phối với rượu, lão đồ tể Phi cảm thấy lại lần nữa bớt lo hơn rồi, không nói cơm cũng ăn những cái đó, nhưng ít nhất trong một tháng anh ta có thể có non nửa tháng không cần nghĩ anh ta và con trai nên ăn những món gì nữa.
Phi Túc gật đầu, cậu cũng không có hỏi đòi tiền cha cậu, tiền trong nhà ở đâu cậu đều biết, ngoại trừ gom đầy một khoản tiền rồi cha cậu sẽ cầm đi gửi ngân hàng, tiền lẻ khác đều để ở trong ngăn tủ trong phòng ngủ, cậu muốn dùng tiền trực tiếp đi lấy là được.
Phi Lôi Đình vẫn cảm thấy đứa con từ nhỏ không mẹ đã bạc đãi cậu, ở phương diện tiền tài rất hào phóng với đứa con này, hơn nữa anh ta lại là một người tính tình cẩu thả như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới loại cách làm của mình nếu đổi một đứa con khác, có thể cưng chiều ra một kẻ quần là áo lượt hay không.
"Quán thịt kho của nhà đó cách không xa cửa hàng thịt ở chợ Trường Hòa nhà chúng ta, phỏng chừng thịt trong quán bán chính là mua từ cửa hàng của chúng ta, nếu cha thích ăn thịt trong quán người ta, lần sau người ta đến mua thịt cha cứ bán rẻ chút đi."
Phi Túc mặt không đổi sắc nói hết những lời khuỷu cánh tay vươn ra ngoài.
"Còn có duyên phận này?" Phi Lôi Đình không nghĩ nhiều như vậy, dù sao từ sau khi cửa hàng của anh ta càng mở càng lớn, ngoại trừ một phần dựa theo quy định phải đưa đến trạm thu mua, phần khác đều bán cho người trong thành phố và một vài nhà khách tư nhân hoặc là cá nhân ở những huyện chung quanh, nhiều người mua thịt của nhà anh ta như vậy, anh ta cũng không nhớ rõ gia đình con trai nói chính là gia đình nào.
"Không đúng, không phải cho tới bây giờ con cũng không quan tâm những việc này sao, rốt cuộc là tình huống gì vậy, nói cha nghe thử xem?" Phi Lôi Đình cầm cây tăm xỉa răng, cảm thấy hôm nay con của anh ta có hơi kỳ lạ, việc buôn bán không phải là vì kiếm tiền sao, nào có tặng ưu đãi ra bên ngoài.
"Chú Vương nói mấy ngày nay heo đen trong chuồng heo số bảy không ăn uống tốt, bảo cha ăn xong đi xem thử." Phi Túc không phản ứng người cha không đứng đắn, thu dọn chén đũa trên bàn xong rồi đi vào phòng bếp.
Hai cha con phân công rất rõ ràng, một người phụ trách nấu cơm, một người phụ trách rửa chén, tuy rằng Phi Túc mới mười bốn, ngoại trừ việc trong trang trại chăn nuôi, việc trong nhà cũng làm rất thông thạo.
Phi Lôi Đình quả nhiên bị dời đi lực chú ý, sờ sờ bụng cầm lấy áo khoác buộc trên lưng ghế dựa rồi bước ra ngoài cửa.
"Đừng quên buổi tối lại mua ít thịt kho về."
Anh ta dặn dò con trai một câu, nghĩ một lát, để thịt trắng cắt lát đậu phộng mà buổi trưa trong nhà không ăn vào trong hộp cơm, chuẩn bị cầm cho mấy anh em làm việc ở trang trại chăn nuôi nhắm rượu, đám đàn ông đó đều là những người gánh vác gia đình, cuộc sống cũng không khá giả bằng anh ta, lại xách hai bình rượu, bảo đảm khiến cho những người đó cười ra tiếng heo.
Phi Túc rửa chén, gật đầu.
Hôm nay vẫn là lần cậu và cô bé ở gần nhất, nhìn càng rõ ràng, trong lòng cũng càng vui mừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận