Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 211: Ra Tay 2

Chương 211: Ra Tay 2Chương 211: Ra Tay 2
'Aaaa- cô thả tôi xuống dưới, a a a a, Kim Phượng, em mau cứu anh." Hải Bác Xương sợ tới mức tim cũng ngừng đập mấy nhịp, người bên cạnh cũng không biết bà chủ quán món kho này là một người hung hãn như vậy, lập tức đồng thời rào rạt lui về phía sau năm bước, để trống một cái sân cho cô ấy, cho cô ấy phát huy thật tốt.
"Mẹ, mẹ ra tay nhẹ chút, đừng đánh hỏng người."
Lăng Kiều ở một bên bình tĩnh mở miệng, hù dọa anh ta một chút là được rồi, nếu làm bị thương chỗ nào, bị gia đình này dính chặt mới ghê tởm người ta.
"Yên tâm đi, mẹ trút giận thay con thật tốt."
Vạn Kim Chi gật đầu, hai tay túm Hải Bác Xương, ào ào ào, giống như vung sợi mì, cao thấp trái phải, Thomas xoay vòng 360 độ*. Vung đủ rồi, ném người sang bên cạnh.
[360 F#£†t.3Eïinll£: ban đầu được dùng để chỉ một phong trào thể dục dụng cụ và hip-hop, nhưng bây giờ chủ yếu được sử dụng như một tính từ có nghĩa là làm điều gì đó siêu bùng nổ. ]
Tay chân đều đầy đủ, nhưng tâm linh đã bị đánh một cú thật sâu, đầu mơ hồ giống như hồ dán, hết thảy cảnh tượng trước mắt đều choáng váng.
"Cô làm gì với Bác Xương nhà chúng tôi vậy, tôi liều mạng với cô." Kim Phượng đỡ ông chồng nhà mình, chảy nước mắt quát Vạn Kim Chi.
"Sao hả, cô cũng muốn thử à."
Vạn Kim Chi cảm thấy mình đủ khoan hồng độ lượng, nếu không phải vừa nãy đứa nhỏ Phi Túc chỉ đúng, lúc này thế nhưng người bị đánh chính là người phụ nữ của gia đình ấy, cũng chính là Kim Phượng.
"Cô cô cô cô cô...
Kim Phượng nói chuyện gian nan, nhìn thấy Vạn Kim Chi đi về phía cô ta, lập tức sợ tới mức tay chân xụi lơ, miễn cưỡng cố sức chống đỡ, dìu Hải Bác Xương chạy ngay tới một hướng khác.
"Chậm một chút... Nôn...'
"Anh không được rồi... Ọe..."
Hai người thất tha thất thểu chạy kéo bò dọc theo đường đi, nhất là Hải Bác Xương vừa mới trải qua xoay tròn trên không, đầu váng mắt hoa, đi một đoạn ói một đoạn, còn thiếu nữa phun sạch nước chua ra.
"Quá không ra thể thống gì, nhìn đường cái bị làm dơ kìa."
Vạn Kim Chỉ nói thâm một câu, người bên cạnh nghe thấy nhịn không được run rẩy khóe miệng, nếu không phải cô vừa mới vung loạn người ta một trận, người ta có thể nôn thành cái dạng này sao.
"Ngại quá, đợi lát nữa chúng tôi sẽ quét dọn đoạn đường này, mọi người tản đi được rồi." Vạn Kim Chỉ phất phất tay, không có nhìn náo nhiệt nữa, hơn nữa giá trị vũ lực vừa nãy của Vạn Kim Chi để lại ảnh hưởng sâu sắc đến mọi người, lúc này cô ấy mở miệng, cũng không ai dám vây quanh hỏi bảy hỏi tám.
"Đâu do chú thím, gây phiên phức cho các cháu."
Lan Tú Mai có chút hối hận, sớm biết vậy nên nhanh chóng giải quyết bọn họ, nếu không cũng sẽ không để cho tên Hải Bác Xương đó có cơ hội thiếu chút nữa làm hại đến Kiều Kiều bọn họ, nếu không phải đứa nhỏ Phi Túc đó tới đúng lúc, lúc này mấy đứa nhỏ chỉ sợ đều té bị thương rồi. "Không trách ông nội bà nội, là cái chú xấu xa đó."
Tiểu thái tử rất thích ông nội Hải và bà nội Lan, bọn họ cho cậu bé một cảm giác quen thuộc, giống như là bảo phụ và nhũ mẫu vẫn làm bạn ở bên cạnh cậu bé vậy, cậu bé không hy vọng người thân của mình bởi vì một vài người không tốt mà sinh ra ngăn cách.
Lan Tú Mai và Hải Đại Phú nghe thấy tiểu thái tử biện giải giúp mình, lòng cũng mềm thành một vũng nước.
"Tráng Tráng không cần gọi nó là chú, không phải người nào cũng xứng để cháu gọi chú." Lan Tú Mai sờ mặt tiểu thái tử, dịu dàng nói với cậu bé.
Lăng Kiều nhìn bà nội Lan, cứ cảm thấy có chút hòa nhã xa cách, mặc dù trong lòng có oán hận, nhưng mẹ con ruột rà, thật có thể cắt đứt đơn giản bình lặng như vậy sao?
Kết hợp với trải nghiệm đời trước, Lăng Kiều nghĩ, khi đó cô ấy rất hận cặp cha mẹ ruột hiếu thảo tới ngu ngốc yếu đuối, nhưng dù sao vẫn còn dính phần tình cha con đó, cô ấy có thể trả thù đến mức cao nhất với mọi người, nhưng với cặp vợ chồng đó, mãi đến cuối cùng, cô ấy cũng chỉ mặc kệ, tuy rằng trong lòng cô ấy hiểu rõ, với người như vậy, kết quả mặc kệ nhất định là không đi đến đâu, nhưng cái này cũng biểu lộ thái độ của mình.
Có đôi khi hận mà không tranh chính là như vậy, khi bản thân bạn ở dưới một hoàn cảnh nhất định, có một số việc nói thì đơn giản, nhưng làm lại khó.
Nhìn biểu hiện của bà nội Lan và ông nội Hải, thực sự không giống phản ứng của người từng bị người thân nhất tổn thương.
Lan Tú Mai và Hải Đại Phú còn không biết nhà mình có cô bé nhân tinh, bọn họ cho rằng đã che dấu vỏ bọc rất tốt, thiếu chút nữa đã bị lột da.
Bạn cần đăng nhập để bình luận