Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 207: Cơ Hội 3

Chương 207: Cơ Hội 3Chương 207: Cơ Hội 3
"Cháu nhìn cháu xem, có tay có chân, lại biết chữ, nhiều năm như vậy, đã sớm nên nghe được hai ông bà già bọn bà bị điều tới chỗ nào để rèn luyện rồi chứ, nếu áy náy như thế, sao cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy cháu viết một bức thư lại đây vậy?"
Biểu cảm trên mặt Hải Nhất Thần cứng đờ, không nghĩ tới bà nội lúc trước yêu thương cậu ta như vậy hiện giờ xảo quyệt không dễ lừa như thế, đang muốn giải thích, Lan Tú Mai lại không cho cậu ta cơ hội mở miệng.
"Lời vừa nãy của cháu không sai, bà sẽ không tha thứ cho cha cháu và mẹ cháu, nhưng các cháu đã nói lần này đến không phải vì tiền và nhà của bọn bà, mà là vì bù lại sai lâm lúc trước, tốt như vậy, chúng ta cho cháu một cơ hội đó."
Lan Tú Mai buông lỏng khiến một nhà Hải Bác Xương thở phào nhẹ nhõm một hơi, Hải Bác Xương còn thiếu nữa vỗ ngực tỏ vẻ, chỉ cần hai vợ chồng già nguyện ý cho anh ta cơ hội sửa đổi, cái gì anh ta cũng nguyện ý làm.
"Hai vợ chồng bọn tôi bây giờ không làm việc, nhận một người làm cháu trai, hai người làm cháu gái, mặt dày để cha mẹ bọn họ nuôi, ăn thịt của nhà người ta, ở của nhà người ta, các cô cậu đã nói muốn bù lại, không bằng chúng ta đến tính thử xem, nhiều năm như vậy các cô cậu nên bổ sung bao nhiêu tiền phụng dưỡng nhỉ."
Lan Tú Mai cầm lấy bàn tính trên quây hàng của quán thịt kho, tư thế thật sự tính toán nợ nần cho kỹ càng.
Hải Bác Xương và Kim Phượng nháy mắt ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời không biết nên làm ra phản ứng gì.
Lần này bọn họ tới lừa tiền gạt nhà, không phải vì đưa ngược lại tiền mà đến đâu!
"Mẹ..."
Sắc mặt Hải Bác Xương xanh mét, giống như giãm phải cứt chó, làm sao anh ta cũng nghĩ không ra, thời gian khiến cho người ta thay đổi lớn như vậy, anh ta nhớ rõ, mẹ anh ta là một bà cụ rất dịu dàng hiền lành.
Lúc trước học sinh của bà ta có điều kiện gia đình không tốt, bà ta đều sẽ tìm một lý do riêng, lấy cớ bảo học sinh tới nhà hỗ trợ sửa cửa sổ, cái bàn, làm một bàn đồ ăn ngon giúp đỡ bọn họ cải thiện thức ăn.
Còn có cha anh ta, cũng giống vậy tính tình khoan dung, mỗi lần anh ta làm sai chuyện, đều nói sự thật giảng đạo lý với anh ta, chưa từng đối xử lạnh lùng với anh ta giống như hôm nay.
Hải Bác Xương nghĩ không ra, lúc trước anh ta cũng là bất đắc dĩ, vì sao cha mẹ anh ta lại không thể tha thứ cho anh ta chứ.
"Thân Thần và Huyên Huyên... Còn đang đi học, chi phí trong nhà... Mấy năm nay... Cũng không ít, trong nhà... Không... Không có bao nhiêu tiên."
Hải Bác Xương nói chuyện không trôi chảy, bộ dáng do dự phân vân này, trông thấy người bên cạnh trực tiếp nhíu mày.
"Không đúng."
Lan Tú Mai buông bàn tính trong tay, cười lạnh nhìn người đàn ông quỳ trên mặt đất. "Nếu tôi nhớ không lầm, lúc trước khi chúng tôi bị định tội điều xuống cơ sở rèn luyện, cậu và Kim Phượng đã là công nhân chính thức của nhà xưởng, mười năm trước tiền lương một tháng của hai vợ chồng cô cậu cộng vào có thể có gân năm mươi đồng, hơn mười năm trôi qua, dù sao cũng vẫn có thể dư ra một chút chứ.”
Đối diện cũng không phải con trai bà ta, Lan Tú Mai cũng lười giữ lại thể diện cho anh ta: "Huống chi trước khi cậu viết thư tố giác tôi và cha cậu, két sắt trong nhà đã mất một vài món đồ, ngoại trừ tôi và cha cậu, cũng cũng chỉ có cậu biết mật mã két sắt."
"Bốn cái Đại Hoàng Ngư, hai chiếc vòng ngọc, một chuỗi vòng cổ trân châu, còn có hơn năm trăm đồng tiền mặt, mấy thứ này, đều xài hết rồi hả?" Trong lòng Lan Tú Mai cũng rõ ràng, chút đồ vật ấy không đòi về được rồi, bà ta cũng không tính đòi về, dù sao chiếm thân thể của nguyên thân, chút tiền ấy, coi như là chặt đứt sợi dây ràng buộc cuối cùng giữa bà ta và cháu trai cháu gái của nguyên thân.
"Mẹ, con oan uổng, cái gì mà Đại Hoàng Ngư vòng ngọc, con không biết mẹ đang nói gì cả."
Trán Hải Bác Xương không ngừng đổ mồ hôi, chết tiệt, việc này sao bị hai ông bà già biết chứ, vốn anh ta nghĩ cha mẹ trăm năm không mở két sắt một lần, đồ bên trong hơn thiếu trong khoảng thời gian ngắn bọn họ cũng sẽ không biết, qua không bao lâu, bọn họ sẽ bị tổ chức điều tra, đến lúc đó không thấy đồ trong két sắt, có thể thoái thác ở trên người của hồng vệ binh tịch thu tài sản, cũng không có liên quan tới anh ta chút nào.
Nhưng trùng hợp như thế, buổi tối ngày đó cha của học sinh Hải Đại Phú bệnh nặng, cực kỳ bất đắc dĩ tìm đến giáo sư hiền lành này vay tiên, Hải Đại Phú nhớ rõ trong két sắt trong nhà có một khoản tiên mặt, mở két sắt ra phát hiện đồ bên trong đều đã biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận