Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 250: Văn Hóa Phẩm Và Vui Chơi Không Lành Mạnh 1

Chương 250: Văn Hóa Phẩm Và Vui Chơi Không Lành Mạnh 1Chương 250: Văn Hóa Phẩm Và Vui Chơi Không Lành Mạnh 1
"Anh thế này được chưa?" Tất Thiên Hữu đứng ngoài sân nhà họ Lăng, hỏi người yêu đang đứng bên cạnh.
Hôm nay Tất Thiên Hữu ăn mặc có vài phần giống với đời sau, anh ta mặc áo sơ mi và quần tây thẳng tắp, đầu tóc chải chuốt tỉ mỉ, trước khi ra ngoài anh ta còn nghe lời em gái, bôi một vòng xà phòng lên cằm và cạo râu cho sạch sẽ, còn bôi một chút kem dưỡng mà bình thường em gái thích bôi, trông thật sáng sủa và tươi mới.
“Anh yên tâm đi, ba mẹ em rất văn minh."
Lăng Kiều hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ lúng túng này của Tất Thiên Hữu, có chút tiếc nuối vì bây giờ khoa học kỹ thuật không phát triển như đời sau, nếu không thì cô ấy đã móc điện thoại ra quay cho anh một đoạn video hoặc chụp vài tấm hình, có thể cất giữ cả đời đấy.
"Hơn nữa hôm nay em gái em cũng dẫn người yêu đến, anh yên tâm, vẫn còn có người gánh một nửa hỏa lực thay anh đấy." Lăng Kiều thương xót em gái, nhưng không hề thương xót em rể tương lai.
"Là cái người hôm đó đi với Điềm Điềm đến trạm xe đón em?”
Tất Thiên Hữu nghĩ lại người thanh niên mà mình gặp lần trước và hỏi Lăng Kiều.
Thấy Lăng Kiều gật đầu, trong lòng Tất Thiên Hữu thở phào một hơi nhẹ nhõm, so với anh chàng lỗ mãng đó, mình nhã nhặn lịch sự như thế này chắc sẽ được yêu mến hơn nhỉ. ...
"Em thấy hôm nay anh ăn mặc như thế này được không?"
Phi Túc đã đứng trước gương hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, trong lúc đó đã thay hơn chục bộ quân áo, Lăng Điềm đang đứng nhìn cũng nghi ngờ không biết giới tính của họ có phải là đổi với nhau rồi không.
Một tay cô chống trên ván giường, một tay cầm quả táo mà Phi Túc đã gọt cho cô, cô gật đầu lần thứ N.
"Em thấy hình như bộ áo màu xanh xám lúc nãy đẹp hơn chút, trông sáng sủa hơn." Phi Túc nhìn mình mặc chiếc áo sơ mi trắng ngay ngắn trong gương mà cứ cảm thấy kì cục.
"Ừm ừm ừm."
Anh nói cái gì cũng tốt, Lăng Điềm lại gật đầu lân nữa.
"Em qua loa với anh." Phi Túc quay đầu lại, nhìn cô gái nhỏ đang nằm trên giường gặm táo, trong khuôn mặt nghiêm túc vậy mà còn có thể nhìn ra chút ấm ức.
"Em như thế này sao có thể gọi là qua loa được chứ, dáng người anh đẹp, mặc cái gì cũng đẹp cả."
Lăng Điềm sợ anh lại băn khoăn cái vấn đề này, vì thế cô chọn ra một bộ quần áo mang phong cách hải quân từ đống quần áo lộn xộn bên cạnh, thật ra chính là một chiếc áo lính thủy ngắn tay đơn giản và một chiếc quần dài màu trắng. Đây là kiểu quần áo khá thịnh hành gần đây, trong mắt những người lớn tuổi, những bộ quần áo jean đã trở nên phổ biến trong giới trẻ là quá thời thượng, nhưng vẫn là những bộ quần áo như vậy dễ được công chúng chấp nhận hơn.
Thêm nữa Lăng Điềm cũng có chút tư lợi nhỏ, Phi Túc có bờ vai rộng, eo hẹp và mông nở nang, chân dài hai mét tám, mặc bộ quân phục cực kỳ có khí phái, có sức hấp dẫn khó cưỡng, cho dù ba mẹ cô có thích hay không thì cô cũng rất thích.
"Trước kia lúc anh mặc bộ quần áo này ba em còn khen anh cực kì có sức sống đấy, mặc bộ này tuyệt đối không sai."
Lăng Điềm đã không còn nhớ ba cô có từng khen không, cứ xem như có đi, dẫu sao thì Phi Túc đã kéo dài quá lâu rồi, nếu như muộn thêm chút nữa, ba mẹ cô chắc đợi sốt ruột mất.
"Thật sao? Thế anh mặc bộ này."
Phi Túc đón lấy bộ đồ mà Điềm Điềm đưa qua, mở cúc áo sơ mi mà mình đang mặc ra, đợi cơ ngực đã lộ ra được một nửa, anh mới nhìn thấy cô gái nhỏ nằm trên giường đang nhìn ngực anh chằm chằm, không hề chớp mắt.
Bằng cả hai tay, anh nhanh chóng gấp chiếc cổ áo đang mở dang dở vào giữa, nhặt quần áo lên và né vào ngăn bên cạnh, như thể một con sói đang đuổi theo anh vậy.
"Rốp rốp."
Lăng Điềm tiếc nuối gặm một miếng táo, suýt chút nữa nhìn thấy chú chim họa mi nhỏ rồi đấy.
Bạn nói đi, trước khi xác định mối quan hệ vẫn luôn từ chối lại giống như đang chào mời, sao bây giờ ở bên nhau rồi lại ngại ngùng chứ.
Lão đại Điềm Điềm đung đưa bắp chân, lắc đầu bất lực, đàn ông mắc cỡ quá cũng là một rắc rối đấy.
"Biết sớm thì mấy ngày trước anh đã đi mua một bộ quần áo mới rồi, chú Lăng với dì Vạn đều thấy quần áo của anh rồi, không có chút cảm giác mới mẻ gì cả.
Đến lúc ra khỏi nhà, Phi Túc còn có chút không tự tin, một tay xách hai con gà, hai con vịt, một tay xách cái giò heo tươi ngon, sính lễ cưới vợ nhiêu năm trước chắc cũng khoảng chừng này.
"Anh đừng lo, hôm nay chị cả em cũng dẫn người yêu về nhà đấy, có người chia bớt một nửa hỏa lực giúp anh đấy, hơn nữa, cả nhà em, ai anh cũng quen, còn sợ họ làm khó anh sao."
ebookshop.vn ebook truyện dịch giá re
Bạn cần đăng nhập để bình luận