Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 63: Gặp Lại

Chương 63: Gặp LạiChương 63: Gặp Lại
Trong đầu cô ta bắt đầu tính xem nên tìm cớ gì cho hợp lý để đẩy thằng con mình đến bên hai ông bà lão.
"Kiêu Kiêu, Điêm Điêm, Tráng Tráng, mau ra đây đón khách đi."
Vạn Kim Chi giúp đỡ, vác trên vai mấy túi hành lý của hai vợ chồng ông Hải Đại Phú, còn chưa vào trong sân đã gọi to. Lăng Quốc Đống gần như đã quen với cảnh này, chỉ có Hải công công và Lan cô cô đến từ thời xưa cảm thấy nghe có vẻ kỳ cục.
Bỏ tên người đi thì chẳng phải đó là câu nói của tú bà ở lầu xanh kêu các cô gái ra đón khách mà đôi khi sẽ đọc được trong truyện hay sao? Cả hai người lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ vớ vẩn kia đi, mang theo kích động nhìn cửa nhà.
"Mẹ."
Tiểu Thái Tử là người đầu tiên chạy ra ngoài, không biết khi nãy chơi trò gì với các chị trong phòng mà vầng trán trên khuôn mặt đỏ ửng vẫn còn đổ mồ hôi. Thấy hai người lạ Hải Đại Phú và Lan Tú Mai, cậu hơi rụt rè ôm lấy chân mẹ ruột rồi trốn sau người mẹ mình. Tiểu Thái Tử ló đầu nhìn hai người già phúc hậu, nhỏ giọng cất tiếng chào ông bà.
Hai "bà cụ non" Lăng Kiều và Lăng Điềm chắc chắn sẽ điềm tĩnh hơn em trai nhiều và cũng không láu táu như thế, tuy tò mò vì trong nhà bỗng xuất hiện hai người lạ nhưng hai cô bé vẫn thân thiện chào hỏi.
Khi Tiểu Thái Tử gọi hai tiếng ông bà, Hải công công và Lan cô cô mềm nhữn cả chân, gọi như này chẳng phải vai vế của họ bỗng dưng trở thành thái thượng hoàng và hoàng thái hậu ư? Sao được chứ? Chân mềm nhũn đến nỗi suýt nữa đã quỳ hẳn xuống, nhờ có tiếng nói của Lăng Kiều và Lăng Điềm ở phía sau đã ngăn động tác của họ lại, ý thức được họ giờ đây đã không còn thuộc về triều đại phong kiến kia nữa rồi.
Hải công công nắm chặt tay chắp sau lưng, tránh việc thấy Tiểu Thái Tử thì đắc ý, lại vô thức giơ ngón tay hoa lan lên. Đối với Hải công công, kiềm chế tính cách của mình là điều rất khó khăn.
"Mấy đứa nhỏ dáng dấp xinh đẹp, nhìn là biết mấy đứa nhỏ thông minh." Lan cô cô là người rất bình tĩnh nhưng bây giờ cũng hơi thiếu kiên nhẫn, nếu không phải lần đầu tiên gặp, chắc có lẽ đã ra tay luôn rồi.
Đối với các bậc cha mẹ, không có gì hay hơn việc con mình được khen ngợi, đặc biệt là cặp cha mẹ cuồng con Vạn Kim Chi và Lăng Quốc Đống đây, cứ như ngày hè được ăn một quả dưa hấu mát lạnh vậy, nếu đằng sau mọc đuôi thì bây giờ hẳn đã vẫy đến nỗi có tàn ảnh rồi.
"Kiều Kiều, Điềm Điềm, Tráng Tráng. Thời gian tới đây, ông Hải và bà Lan sẽ sống ở nhà chúng ta, nhà của họ ở kế bên, bao giờ xây xong nhà mới thì ông bà sẽ chuyển sang sống ở bên cạnh."
Lăng Quốc Đống giới thiệu cho các con: "Đặc biệt là Kiều Kiều và Điềm Điềm, sau khi lên tiểu học, ông Hải và bà Lan sẽ dạy ở trường tiểu học của hai đứa, có vấn đề gì thì hãy hỏi ông bà nhé."
Tuy bây giờ vẫn chưa có khái niệm đó, nhưng Lăng Quốc Đống đã rất hiểu cái gì gọi là không để con mình thua từ vạch xuất phát, có con nhà ai giỏi thế không, mới lên tiểu học đã có hai giáo sư lớn tuổi làm gia sư cho.
Nghe ba mẹ giới thiệu, Lăng Kiều không nhịn được mà quan sát kỹ hai ông bà. Nói thật thì cô của thế giới khác không hề có ấn tượng gì với bọn họ, nhớ lại những ký ức đã qua, hoàn toàn không tìm ra được bất kỳ ký ức nào có liên quan đến hai người này.
Ba mẹ đã thay đổi rồi, có thêm hai người già lạ lẫm cũng không phải chuyện kỳ lạ gì.
"Kiều Kiều, Điềm Điềm, tên hay quá. Đây là món quà nhỏ mà ông bà chuẩn bị cho hai chị em." Lan cô cô ngồi xổm xuống, lấy ra hai cái khăn tay nhỏ ở trong bọc hành lý nhỏ ra, khăn tay của Lăng Kiều thêu hình một con khỉ dáng vẻ ngây thơ đang trộm đào, khăn tay của Lăng Điêm thêu hình chó con đang nằm ngủ trên bãi cỏ, trùng hợp là khỉ và chó là cầm tinh của hai chị em.
Hoa văn sống động, đường thêu tinh xảo, bắt mắt, các con vật trên chiếc khăn tay dường như có thể nhảy ra ngoài bất kỳ lúc nào khiến người ta thích mê.
Lăng Điềm nghĩ chiếc khăn tay như thế này chắc chắn sẽ không được bày bán ở hợp tác xã mua bán hoặc cửa hàng bách hóa, rất có thể là do bà lão hiên dịu đây tự thêu. Tuy cô không rành nhận xét việc thêu thùa, nhưng với mắt nhìn của cô, trình độ này không thua kém gì so với họa tiết thêu trên quần áo của hoàng đế hậu phi mà cô thấy khi tham quan bảo tàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận