Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 224: Quyến Rũ 1

Chương 224: Quyến Rũ 1Chương 224: Quyến Rũ 1
“Thùng thùng thùng."
Lăng Điềm đang hạnh phúc ăn dưa hấu, dưa hấu trồng trong sân nhà vô cùng ngọt, cũng không cùng một cấp bậc với dưa hấu bên ngoài bán, chỉ cắn một nửa miếng dưa hấu, ngoài sân đã vang lên tiếng đập cửa.
Cô nghĩ chẳng lẽ là chị cả quên mang chìa khóa, nhanh chóng buông dưa hấu xuống lập tức chạy tới trước cửa.
“Anh Phi."
Người tới không phải chị cả Lăng Kiều, mà là Phi Túc đã nhiều ngày không xuất hiện ở trước mặt Lăng Điềm
"Chủ đề lần trước anh trở về suy nghĩ rất kỹ rồi."
Phi Túc nắm chặt nắm tay, ánh mắt nhìn chằm chằm chăm chú vào miếng dưa hấu bên miệng cô gái nhỏ, dưa hấu rất ngọt, có lẽ là vừa nãy ăn quá mau, không cẩn thận đọng ở khóe miệng.
"Chủ đề gì?" Lăng Điềm giả ngu, nghiêng đầu cũng không biết bộ dáng lúc này của mình rất dụ người.
"Chính là chủ đề về việc em tìm kiểu đối tượng gì."
Mấy ngày nay có thể nói là Phi Túc buồn phiền đến cào tai cào tim, nhưng vừa nhớ lập tức sẽ tới ngày cô gái nhỏ thi đại học, sợ ảnh hưởng cô phát huy, chỉ có thể nhốt mình trong nhà, nhốt mình nghẹn ở trường học, đây không phải sao, thi đại học vừa kết thúc, đã vui vẻ phấn khích chạy tới.
"Ra là việc này à, không phải em đã nói rồi sao, tìm một người thích nấu ăn giống em." Lăng Điềm làm bộ như vô tội trả lời, cầm lấy miếng dưa hấu vừa nãy chưa ăn xong tiếp tục cắn, hai gò má phình lên, bộ dáng đáng yêu khiến cho Phi Túc dường như muốn ăn cô.
“Anh cẩn thận suy nghĩ, em nấu ăn cũng đã đủ ngon rồi, lại tìm một người biết nấu ăn, cũng không có trợ giúp gì với cuộc sống hàng ngày, hơn nữa, tay nghề nấu ăn có thể vượt qua em trên đời này đoán là không tìm ra người thứ hai, chẳng lẽ đời này em vẫn không tìm đối tượng sao."
Phi Túc không dấu vết khen cô bé Điềm Điềm của anh một hồi, cha anh nói, con gái đều thích nghe lời dễ nghe, huống chỉ lời vừa nãy anh nói hoàn toàn là lời nói thật, dù sao Phi Túc cảm thấy trên thế giới này sẽ không có người nào nấu hợp khẩu vị của anh hơn Điềm Điềm nấu.
Lăng Điềm nghe Phi Túc bậy bạ xong, ăn không nói có gật đầu, giống như nghe lọt một chút rồi.
Phi Túc thấy thế trong lòng vui vẻ, dựa theo kế hoạch ban đầu, tiếp theo tẩy não cho cô gái nhỏ.
"Điềm Điềm em ngẫm lại đi, làm một đầu bếp nguyên liệu nấu ăn rất quan trọng, cố tình em lại không có cách nào giết gà giết vịt, ngay cả con cá cũng thích bắt nạt em, cho nên em muốn tìm, nên tìm một người có thể giúp em xử lý mấy vấn đề này."
Phi Túc dẫn dắt từng bước ở đó, thể chất của cô bé nhà anh cũng quá kỳ lạ, anh chưa từng thấy người nào tiếp xúc thân mật với động vật sẽ gặp công kích.
Hai con ngỗng của nhà họ Lăng, năm trước cuối cùng hai tay buông xuôi, làm ngỗng giữ nhà giữ sân cho nhà họ Lăng gần mười năm, địa vị của chúng nó ở trong lòng người nhà họ Lăng vô cùng khác biệt, sau khi chúng nó chết, Lăng Quốc Đống trực tiếp đào một cái hố sâu ở trong sân chôn cất thi thể chúng nó, Lăng Tráng còn lập bia mộ cho hai con ngỗng, phía trên viết tên Đại Nga Nhị Nga. Có một lần Lăng Điềm cho rằng hai con ngỗng là béo chết, dù sao bình thường mà nói, tuổi thọ của ngỗng có thể tới hai mươi ba mươi năm, khi hai con ngỗng sắp không xong, Lăng Điềm vẫn nhịn không được ssờ thân hình đầy đặn của chúng nó, không nghĩ tới khi đó con ngỗng cũng đã hấp hối, bởi vì cô sờ một cái, lập tức hồi quang phản chiếu, dùng hết sức sống không chịu đựng nổi nữa, cho Lăng Điềm một kích cuối cùng, nếu Lăng Điềm không đúng lúc thu tay về, bị mổ bầm tím vẫn là nhẹ.
Lúc ấy ở đó Phi Túc chính là người chứng kiến, cũng là khi đó anh mới biết cô bé nhà anh còn có bản [lĩnh này.
'Anh nói đúng."
Lăng Điềm rốt cuộc gặm hết một miếng dưa hấu, nghe Phi Túc ở một bên bịa chuyện, gật đầu muốn biết đến tột cùng anh có thể bịa ra loại lời gì nữa.
"Cho nên Điềm Điềm, em suy nghĩ cẩn thận mình nên tìm kiểu đối tượng gì chưa?" Khuôn mặt Phi Túc cứng ngắc, nắm chặt nắm tay.
"Biết, nên tìm người thái đồ ăn của quán cơm." Lăng Điềm không chút nghĩ ngợi trả lời, người thái đồ ăn sau bếp của quán cơm giết gà chặt cá mọi thứ đều tốt, kết hợp với lời nói vừa nãy của Phi Túc, quả thực phù hợp cực kỳ.
Phi Túc thật vất vả cố lấy dũng khí lập tức đã bị chọc thủng, anh có chút ủ rũ, chẳng lẽ vừa nãy gợi ý còn chưa đủ sao, vì sao cô gái anh thích cứ không rõ ý của anh chứ.
Anh ngẩng đầu, khi đang chuẩn bị gọn gàng dứt khoát nói rõ với Điềm Điềm, thì nhìn thấy cô gái xấu xa đó mặt mày cong cong nhìn anh, một đôi lúm đồng tiền nhỏ ở hai má, cười vừa ngọt ngào vừa đáng yêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận