Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 264: Náo Loạn 1

Chương 264: Náo Loạn 1Chương 264: Náo Loạn 1
Anh họ Lăng Tráng nhà bác hai thì khác hoàn toàn, anh ấy phù hợp với tất cả tiêu chí mà Lăng Bảo Trân đặt ra cho mẫu hình anh trai, dáng vóc được, tính tình thân thiện, ngay cả việc học tập cũng đứng thứ nhất. Tuy rằng cô bé ít có cơ hội được gặp anh Tráng nhưng trong những người anh họ vẫn có cảm tình với anh ấy nhất, cô bé nghĩ, nếu có một ngày nào đó anh Tráng trở thành anh mình thì chính là chuyện tốt đẹp nhất trên đời, tất cả đám con gái trong lớp về sau sẽ phải hâm mộ nó.
Lăng Tráng tính tình vốn hồn nhiên, bẩm sinh là một đứa nhỏ cho người bên cạnh cảm giác ấm áp, hơn nữa lại còn được trời phú cho sở hữu bộ dáng ưa nhìn, Lăng Kiều lo lắng nhỡ đến khi lớn lên em trai mình trở thành điều hoà không khí thì sao bây giờ, thế chẳng phải sẽ làm tổn thương cô gái thật lòng yêu em ấy mà em ấy cũng thương yêu sao, cũng may đồng chí Lăng Tráng giờ vẫn còn nhỏ, không hiểu vấn đề phức tạp này, lo lắng của chị Lăng Kiều cậu tạm thời chưa cần bận tâm.
"Anh họ, em nghe nói anh nói tiếng Anh rất tốt, tranh thủ bây giờ đang được nghỉ anh dạy cho em được không?" Lăng Bảo Trân lần này đến có nhiệm vụ trong mình, đêm qua, Bạch Xuân Kiều đích thân đến phòng con gái dặn dò cẩn thận, bảo cô bé tạo quan hệ tốt với mấy đứa trẻ nhà bác hai.
Lăng Quốc Đống hiện đang là người có tiên đồ nhất nhà họ Lăng, mắt thấy chồng không chịu cúi đầu, Bạch Xuân Kiều chỉ đành trông mong vào con gái làm nên việc, trong mắt cô ta con gái mình khiến mọi người yêu thích không thôi, chỉ cần con bé chịu ra tay, mấy đứa trẻ nhà anh hai chắc chắn sẽ mến nó, đến lúc ấy dựa vào quan hệ của đám nhỏ mà dần khôi phục qua lại giữa hai nhà.
Bởi vậy Lăng Bảo Trân lấy cớ nhờ dạy học tiếng Anh để tìm lấy một cơ hội thường xuyên qua nhà bác hai, thậm chí là ngủ lại đó.
Lại nói, nhà họ lăng ai cũng biết địa chỉ nhà họ ở thành phố nằm chỗ nào nhưng chẳng biết vì nguyên do gì đến tận bây giờ chưa có người nào đến thăm bao giờ, hiển nhiên Bạch Xuân Kiều muốn dựa vào đứa nhỏ tạo ra một bước ngoặt.
“Anh giờ đang học thêm lớp tiếng Tây Ban Nha với lớp Bồ Đào Nha, hầu như ban ngày không ngày nào ở nhà, nếu chỉ học nói cơ bản thì anh về sẽ lấy cho em tài liệu trước anh học nhé, em có thể bắt đầu học từ cơ bản nhất."
Cách Lăng Tráng nói xem như là khéo léo từ chối, Lăng Điềm biết tuy em trai mình hiền lành, cũng vô tư chẳng suy nghĩ gì, nhưng nó sẽ không cho một nhân tố náo loạn vào cửa nhà mình đâu, bởi vậy cô rất yên tâm không xen vào cuộc đối thoại giữa hai người.
Không biết là Lăng Bảo Trân vẫn chưa hiểu hay cố tình không hiểu, nghiêng đầu cười tươi tắn: "Thế em đến nhà bác hai ở nhờ anh nhé, thế buổi tối anh họ về là bổ túc cho Trân Trân được rồi, mà Trân Trân lớn thế rồi nhưng chưa đến nhà bác hai thăm lần nào, nhân dịp này đến xem xem hoàn cảnh sống của anh họ thế nào."
Con bé vươn tay nắm lấy cánh tay Lăng Điềm, làm nũng: "Chị Điềm Điềm, đợi Trân Trân đến nhà chị, buổi tối sẽ ngủ cùng với chị trên một chiếc giường, Trân Trân có nhiều thật nhiêu chuyện muốn kể cho chị Điềm Điềm nghe đó."
Đối mặt với đứa nhỏ nũng nịu như này mà từ chối thẳng thừng thì có vẻ rất không hợp lý lẽ.
Con bé đã nói trắng ra như vậy Lăng Điềm không dễ mà cự tuyệt, dù sao Lăng Bảo Trân cũng là cháu gái của ba, là em họ của cô, dù thế nào thì cũng không thể chối bỏ quan hệ huyết thống, người ngoài nhìn vào có thể Lăng Quốc Phú làm ra rất nhiêu chuyện quá quắt nhưng không liên quan gì đến đứa nhỏ Lăng Bảo Trân này hết.
Cháu gái muốn đến nhà bác ở một thời gian cũng chả phải là yêu cầu gì quá đáng, hơn nữa nhà họ Lăng không thiếu một cái phòng cho khách, nếu từ chối không khỏi sẽ khiến người ta cảm thấy quá là lạnh nhạt không có tình người.
"Châu Châu em thì sao, em có muốn đến nhà chị ở một thời gian không?”
Ngẫm nghĩ mãi rồi Lăng Điềm cười ngọt ngào hỏi cô bé vẫn luôn cúi đầu ở phía đối diện kia.
Lăng Bảo Châu trước giờ luôn bị mọi người xem nhẹ, nghe Lăng Điềm hỏi mà kinh ngạc ngẩng đầu lên, còn đang ngờ ngợ có phải mình nghe nhầm rồi không.
"Em sao? Chị họ đang nói chuyện với em hả?" Cô bé chỉ chỉ mình, nghi hoặc hỏi chị họ.
"Ừ chị nói với em." Nếu không thể tránh khỏi việc Lăng Bảo Trân tới nhà thì tốt nhất dẫn theo Lăng Bảo Châu tới cùng luôn, ít nhiêu hạn chế được phần nào lực sát thương Lăng Bảo Trân mang lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận