Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 206: Cơ Hội 2

Chương 206: Cơ Hội 2Chương 206: Cơ Hội 2
Năm nay Hải Nhất Huyên mười ba, đã hiểu một ít vê chuyện kết hôn sinh, cô bé không hiểu vì sao bà nội ruột cô bé sẽ nói lời như vậy với cô bé, lập tức nhịn không được rít gào thét lên, giọng nói sắc nhọn chói tai.
"Bà là kẻ xấu, bà không phải bà nội tôi." Hốc mắt cô bé ửng đỏ, cảm thấy mẹ của cha cô bé thật sự rất ác độc, lại muốn gả cô bé cho một người đàn ông còn lớn hơn vợ bốn mươi tuổi, cô bé không cần nhận người bà này.
"Cháu xem, bà chỉ nói một chút cháu đã tức giận, bà còn là bà nội cháu đấy, vì sao cháu muốn trách cứ bà chứ?" Lan Tú Mai cười dịu dàng, ánh mắt nhìn Hải Nhất Huyên giống như đang nhìn một đứa nhỏ không hiểu chuyện.
"Thế nhưng cha cháu thật sự để bà và chồng bà đau khổ chịu đựng mười năm, bao nhiêu lần vào mùa đông hai người bọn bà cũng không đủ quần áo chống lạnh, chỉ có thể dựa vào nước gừng tươi chống đỡ, bao nhiêu lần hai người bọn bà thiếu chút nữa chết ở trong chuồng bò lạnh như băng đó, một đứa nhóc không hiểu chuyện như cháu, dựa vào cái gì bảo bọn bà tha thứ cho súc sinh vô tình vô nghĩa như vậy!!!"
Lan Tú Mai chất vấn ăn nói mạnh mẽ, người vây xem vừa nãy còn cảm thấy bà ta nói chuyện như thế với một cô bé dường như không tốt đều trâm mặc, khi phục hồi lại tinh thần lại nhìn cô bé được mẹ ôm vào trong ngực, cũng nhịn không được mang theo ánh mắt đánh giá.
Đúng vậy, một đứa nhỏ như cô bé dựa vào cái gì yêu cầu ông nội bà nội tha thứ cha mẹ cô bé, không tha thứ chính là nhỏ nhen, chẳng lẽ những năm đó hai vợ chồng già phải chịu tội uổng công hay sao.
"Ông nội bà nội, cháu là Thần Thần, hai người còn nhớ cháu không?"
Hải Nhất Thần mắng em gái vô dụng hai câu ở trong lòng, nhìn thấy tình hình bây giờ phát triển theo hướng bất lợi với phương hướng phát triển của bọn họ, nhanh chóng đứng ra ngăn cơn sóng dữ.
Mặt mày cậu ta thanh tú, cả người mang phong độ của người trí thức, nhìn qua chính là bộ dáng của đứa nhỏ mà trưởng bối sẽ thích.
"Cháu còn nhớ rõ lúc nhỏ cháu do một tay bà nuôi lớn, mỗi buổi tối, cháu đều ngồi ở trên bậc thang ngoài sân, chờ bà nội trở về nấu cháo gạo kê cho cháu, cháu còn nhớ rõ cảnh tượng lúc nhỏ cháu không thích uống sữa, bà nội đuổi theo cháu khắp sân."
Hải Nhất Thần nói lại êm tai cảnh tượng thơ ấu của mình mà cha đã kể, trong lời nói mang theo hoài niệm, mang theo thương cảm, mang theo áy náy, nói xong một hồi, vài giọt nước mắt trong hốc mắt chảy xuống.
Môi cậu ta khẽ run, tựa như lời nói tiếp theo rất khó mở miệng: "Bà nội, cháu biết bà không chịu tha thứ cho cha, những bà ngẫm lại cháu, cháu là Thần Thần bà thích nhất, Thần Thần đây, nhiều năm như thế, cha rất hối hận, cháu cũng rất hối hận, hối hận mình lúc ấy vì sao nhỏ như vậy, không thể ngăn cản cha đưa ra quyết định sai lầm."
"Nhưng bà nội." Hải Nhất Thần chân thành nhìn bà cụ cách đó không xa: "Cha là con trai duy nhất của bà, cháu là cháu trai duy nhất của bà, chúng ta là người một nhà, cha đã từng làm rất nhiều chuyện sai lầm, bà có thể cho cha một cơ hội không, không phải tha thứ, mà là để cha bù lại sai lầm lúc trước."
Không ít người đều bị cảm xúc chân thật của Hải Nhất Thần bày tỏ cảm động, trong lòng mơ hồ cảm thấy, mặc dù người đàn ông quỳ trên mặt đất đó có sai, đứa nhỏ của anh ta là vô tội, tựa như lời Hải Nhất Thần vừa mới nói, khi đó cậu ta còn nhỏ, chẳng lẽ có thể ngăn cản đối phương làm ra chuyện sai lầm ấy hay sao.
Lời nói vừa nãy đó để lộ ra một lượng tin tức thật đúng là không nhỏ, con trai duy nhất, cháu trai duy nhất, vậy bà chủ của quán món kho với hai vợ chồng này lại là quan hệ gì, nếu bọn họ nhớ không lâm, mấy đứa nhỏ của bà chủ gọi bọn họ đều là gọi ông nội bà nội, chẳng lẽ trong này còn có câu chuyện gì?
Hải công công và Lan cô cô liếc mắt một cái, không nghĩ tới cháu trai của nguyên thân còn rất có bản lĩnh, nếu giờ phút này người đứng ở đây chính là vợ chồng nguyên thân, không nói có tha thứ thằng con trai đó hay không, đứa cháu trai này sợ là đã sớm nhận về.
Chỉ tiếc tuổi còn nhỏ, vẫn chưa đủ trình.
Đoạn biểu diễn này, Hải công công cho cậu ta bốn điểm, có lẽ đã tới trình độ của tiểu nghi ngũ phẩm trong hậu cung.
"Lời vừa nãy của cháu khiến cho bà già là bà đây nghe rất cảm động, bà nhớ rõ năm nay cháu cũng nên mười bảy, số tuổi đó vừa lúc học cấp ba nhỉ?"
Biểu cảm của Lan Tú Mai hiền lành khiến cho Hải Nhất Thần thoáng có chút thả lỏng, hốc mắt ửng đỏ, gật đầu tràn ngập ngưỡng nộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận