Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 88: Trả Thù 4

Chương 88: Trả Thù 4Chương 88: Trả Thù 4
Chẳng qua hoa màu héo rũ toàn bộ trong đêm hôm đó khiến người trong thôn lén nói thầm hồi lâu, nhất là sáng sớm hôm sau, sau khi nghe thấy phòng của hai đứa con gái được gả ra ngoài của nhà họ Hoàng cũng sụp, đất tư hữu cũng bị hủy toàn bộ, càng khiến lời nói báo ứng vang lên xôn xao.
Người nhà họ Hoàng làm người rất tuyệt tình, nhất là đứa con gái đó của nhà họ Hoàng, rất nhiều đứa nhỏ đi học ở tiểu học công xã cũng oán hận không nhỏ với cô ta, không ít người đều truyên rằng có thể là lão địa chủ lúc trước bị Hoàng Vệ Đông ép chết hiển linh, lời này không dám nói trước công chúng, chỉ dám tự mình lén lút nói với người quen, cả nhà họ Hoàng bị tổn thất tài sản to lớn, lại thành trò cười cho toàn bộ công xã lúc trà dư tửu hậu, phỏng chừng đều sắp tức chết rồi.
Tuy nhiên, việc này vẫn chưa xong.
'Lạch cạch -ˆ
"Bang-'
Căn nhà của nhà họ Hoàng bị sụp đổ vào buổi tối đó, không ít người cũng bị tiếng đập cửa, tiếng cửa sổ va chạm trong sân nhà mình mà bừng tỉnh, xách theo đèn lồng đi ra ngoài, vốn nghĩ đã trễ thế này chẳng lẽ là con cái nhà ai nghịch ngợm còn chưa ngủ, không nghĩ tới đi ra ngoài tới nơi phát ra động tĩnh nhìn một cái, lại là một miếng thịt to, có người là thịt gà, có người là thịt vịt, đều còn rất tươi mới.
"Cha, thịt.”
Có đứa nhỏ hiểu chuyện nuốt nước miếng, vui sướng nhìn miếng thịt thình lình xuất hiện, nhưng không dám bày tỏ sự trông ngóng của mình, giả bộ không cần, sợ miếng thịt này này rước lấy phiên phức cho gia đình.
"Xuyt, nhanh quay về nhà."
Một gia đình tỉnh táo đi đầu dập tắt đèn cây, nhanh chóng ôm lấy thịt dẫn theo vợ con trở vê nhà.
"Không quan tâm là ai đưa cho, ngày mai băm rồi nấu một nồi cháo, không bỏ khoai lang và bắp, chỉ thêm gạo, cả nhà chúng ta cũng ăn ngon một bữa, nhất là đứa nhỏ, mấy ngày nay ngay cả trứng gà cũng không được ăn một quả, đều gầy rồi."
Lời nói của cha khiến bọn nhỏ vui sướng hoan hô, người mẹ có chút lo lắng.
"Đừng nghĩ nhiều như vậy, dù sao đây cũng là người khác cho, nếu không thì thịt có thể chạy vào trong nhà hay sao, ăn hết nó sớm một chút, coi như chuyện này chưa từng xảy ra, dù là kẻ nào cũng không thể nói." Người cha nghiêm túc nói với mấy đứa nhỏ, đứa nhỏ che miệng, liên tục gật đầu.
Đây chính là thịt, nói ra thì có thể bị người khác cướp đi, bọn họ mới không ngốc như vậy.
Chỉ buổi tối hôm nay, không ít người đều nhận được món quà ngoài ý muốn này, có lẽ là địa chủ thành phần bất hảo người ta, có lẽ là cuộc sống của ba đời nông dân từng không có gì để ăn, bọn họ đều có một điểm giống nhau, đó chính là đều từng bị nhà họ Hoàng ức hiếp.
Đợi cho đến ngày hôm sau, sau khi những người đó đã biết chuyện nhà họ Hoàng gặp được, nghe nói tất cả gà vịt của nhà bọn họ đều không cánh mà bay, đối với nguồn gốc của miếng thịt nhà mình, cũng có một suy đoán đơn giản.
Ai cũng không nói ra ngoài, chỉ là tốc độ ăn thịt nhanh hơn, ngay cả xương thịt cũng nhai nát nuốt vào bụng, mặc dù là mấy chục năm sau nhớ tới bữa thịt gà / vịt hôm nay, bọn họ vẫn cảm thấy, đây là món ăn ngon nhất bọn họ từng ăn trong đời này, đối với vị đại hiệp thần bí đó, có lẽ có thể là thần linh, bọn họ cũng tỏ vẻ biết ơn thật tình.
Vạn Kim Chi và Lăng Quốc Đống không biết mình sắp bị thân hóa, hai người tốn thời gian cả đêm làm một đống chuyện, thừa dịp hừng đông chạy về nhà, tắm rửa một cái nằm trên giường, nhớ tới chuyện tối hôm qua nghe lén được, dù sao cũng cảm thấy sự trừng trị của mình hình như vẫn quá bình thường. ....
"Quốc Đống, tôi cũng nghe đứa nhỏ nhà tôi nói rồi." Buổi sáng khi làm việc, một đám bà cụ trên ghế nhỏ ngồi ở bên bờ ruộng vây quanh Lăng Quốc Đống, trong mắt mang theo đồng tình nhè nhẹ.
Bây giờ công xã bên kia còn chưa truyền tin tức tới, chuyện trong miệng các bà chính là nghe từ trong miệng của cháu trai cháu gái lúc tan học trở về, vào ngày khai giảng đầu tiên mấy đứa nhỏ của nhà Lăng lão nhị đã bị giáo viên đuổi học.
"Nếu không thì hai người lấy ít đồ đến cầu tình cô Hoàng thử xem, dù sao không thể để sau này ba đứa nhỏ cũng không được đi học, hơn nữa, nghe nói lai lịch của cô Hoàng đó không nhỏ, đắc tội cô ta cẩn thận cha người ta gây khó dễ cho cậu."
Một đám phụ nữ tụ lại một đống cứ thích nói những lời như đúng mà là sai, miệng các bà không nhàn rỗi, động tác trên tay cũng không dừng lại, một đám hộp diêm ở trong tay các bà dần dần thành hình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận