Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 138: Thích 4

Chương 138: Thích 4Chương 138: Thích 4
'Á... Trần Thế Mỹ chết tiệt!"
Sáng sớm, một tràng tiếng gào khóc thảm thiết vang lên khắp cả thôn làng, đánh vỡ sự yên tĩnh của buổi sớm tinh mơ.
Cũng không biết nhà nào có chuyện.
"Con rể của nhà ông Trần chạy rồi, thằng nhóc đó đúng là không có lương tâm, lúc đó nó đến thôn chúng ta tay trắng chẳng có gì, nếu không phải mặt mũi dễ nhìn, biết mấy bài thơ con cóc để dụ dỗ con gái nhà ông Trân thì ông ấy cũng không gả. Dưới sự giúp đỡ của ba mẹ và mấy người anh trai, nó lựa chọn công việc ở trong nhà, mấy năm nay nó có thể sống tự tại như thế?"
Hôm đó chủ đề nóng sốt ở trong thôn chính là liên quan đến một người thanh niên trí thức bỏ trốn.
"Trong nhà còn hai đứa trẻ đó, bảo không cần là không cần, nghe nói nửa đêm trốn đi đã cầm thông báo nhập học và tiên mặt ở trong nhà theo, xem ra triệt để không muốn quay về rồi."
Thanh niên trí thức trong lời bàn tán của bọn họ cũng là một trong những thanh niên trí thức đỗ đại học năm nay. Thanh niên trí thức ở thôn Đường Thạch biết tin tức buổi sớm, thanh niên trí thức năm nay đỗ đại học nhiều nhất cũng là mấy người ở trong đội sản xuất, có đủ tám người, trong đó ba người ở trong thôn đã là người lập gia đình, con cái cũng có mấy đứa rồi.
Một người trong đó trốn đi, hai người còn lại bây giờ bị người nhà canh chừng kỹ càng, sợ rằng cũng không nói một tiếng lén ôm tiền trong nhà đi mất.
Lúc này ở trong thôn rất nhiêu người kết hôn đều chỉ đãi tiệc mà không đăng ký kết hôn, người thanh niên trí thức kia trốn đi chính là ỷ vào điểm này mới dám chạy đi dứt khoát như thế. Anh ta ghi danh ở đại học phía Bắc, cách thôn Đường Thạch quá nửa Hoa Quốc rồi. Tạm không nói đến người nhà họ Trần có cái gan dám rời thôn đi đến thành phố xa lạ tìm người không, chỉ nói đến tìm thấy, nếu như đối phương quyết tâm không quay về mà không có giấy đăng ký kết hôn, bạn cũng rất khó bảo vệ quyền lợi của mình, nhiều nhất chính là nể mặt mấy đứa con cho nhiều phí sinh hoạt hơn tí.
Người trong thôn vốn dĩ còn chìm đắm trong niềm hân hoan vì con rể nhà mình đỗ đại học liền tỉnh táo trở lại, lo lắng bọn họ liệu có phải là Trân Thế Mỹ bỏ vợ tiếp theo không, có hơi cực đoan, thậm chí sinh ra cảm xúc muốn đốt giấy nhập học.
Thật sự cho người đi ra ngoài, ai biết được bọn họ vẫn sẽ quay về hay không, với lại có một đứa con rể là sinh viên đại học mà ở tận đâu không được nhờ thì không bằng có một đứa con rể là thanh niên trí thức bình thường trong nhà, dù sao thì cuộc sống cũng chẳng phải khó khăn.
Chuyện như thế này không phải là trường hợp hiếm hoi, mấy thôn gần đây cũng xảy ra chuyện như thế này, còn có mấy người không đỗ đại học vẫn như cũ được ăn cả ngã về không, chạy không thấy bóng người.
Nghe nói thanh niên trí thức ở phương Bắc bắt đầu gây chuyện, bọn họ muốn trở về thành phố, bọn họ không muốn ở dưới quê hương căn cỗi, có người nghe đồn rằng những người tiên phong ở phương Nam đã trở thành người phản kháng chính sách thanh niên trí thức.
Mấy ngày nay Vạn Kim Chi đi làm, luôn cảm thấy có người ở sau lưng mình chỉ chỉ trỏ trỏ nhưng mà đợi cô ấy quay đầu lại thì mọi người đều đang làm việc của mình, giống như tất cả đều là ảo giác của cô ấy. Lăng Quốc Đống cũng như thế, dán xong bao diêm của mình, chẳng làm gì thì có bác gái đi qua vỗ vai anh ta, sau đó nói bóng nói gió một câu làm người phải có lương tâm nhé, đừng phụ lòng cô vợ Vạn Kim Chỉ này.
Lăng Quốc Đống thấy khó hiểu, anh ta sao lại không có lương tâm thế, người nào người nấy đều nói lời làm người ta hiểu lầm như vậy, một cô vợ bảo bối như vậy anh ta hai đời mới tìm được mà dọa chạy mất thì ai đền được chứ.
"Đám phụ nữ các người chính là e sợ thiên hạ không loạn, Quốc Đống với Kim Chi đều rất tốt, nói những lời đó không phải là trù người ta sao."
Uông Hữu Quý hút điếu thuốc của mình, một mùi khói hăng hắc xộc vào mũi.
"Đừng hút thuốc nữa, thuốc lá sợi mà mấy ngày nay ông hút cộng lại nhiều hơn mấy tháng của năm trước rồi, ngày nào cũng ho từ sáng đến tối, ho đến chết đi sống lại, như thể muốn ho cho phổi ông ra ngoài luôn." Vợ của Uông Hữu Quý một tay giật lại điếu thuốc trên tay ông ta, ném sang một bên, trong ánh mắt vừa giận vừa lo lắng.
"Hơn nữa, chuyện của Quốc Đống với Kim Chi, chúng ta cũng đâu có ý xấu gì đâu, không phải chỉ là giúp Quốc Đống tỉnh táo lại thôi sao, nhìn làng xóm trong vòng mười dặm đi, có vợ nhà nào mà có thể vừa sinh con đẻ cái cho đàn ông, vừa gánh vác gánh nặng nuôi gia đình như Kim Chi không. Quốc Đống có phúc, cơ thể người như thế mà Kim Chi cũng có thể nhìn trúng cậu ta, nếu không thì với cha mẹ và cơ thể như thế, sợ là bây giờ cậu ta vẫn còn độc thân đấy, có thể chống cự đến bây giờ, thi đỗ đại học hay không còn chưa chắc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận