Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 149: Chân Giò Kho 3

Chương 149: Chân Giò Kho 3Chương 149: Chân Giò Kho 3
Hộ khẩu của mấy đứa nhỏ vẫn còn ở dưới quê, vấn đề đi học khi lên thành phố vẫn phải nhờ đến hai ông bà dựa vào các mối quan hệ để giải quyết. Bây giờ, Lăng Điềm đi học ở trường tiểu học thành phố, Lăng Kiều vừa được tuyển thẳng lên cấp 2, tiểu học và cấp 2 ở cùng một chỗ. Về phần Tiểu Thái Tử, cậu muốn đi học cùng hai chị, nhưng tiếc là chưa đủ tuổi nên dù quen biết, ít nhất cũng phải qua sinh nhật 7 tuổi mới có thể đi học. Cậu buồn mất mấy hôm, có Hải công công và Lan cô cô ở bên, cậu nhanh chóng quên đi nỗi buồn nho nhỏ này rồi tiếp tục vui vẻ làm em bé.
Tất cả món ăn vừa được nấu xong, Vạn Kim Chi đã chuẩn bị bát đũa, mọi người cùng nhau quây quần ăn cơm.
Kiếp trước Lăng Điềm đã mở nhà hàng tư, tất nhiên tay nghề rất được, đặc biệt là món chân giò kho có hương vị ngon không nói nên lời.
Lớp mỡ bên ngoài cùng đã được hầm lâu nên khi ăn, vị béo ngậy gần như tan chảy trong miệng, mùi thơm của nước kho và thịt sẽ lập tức dậy lên trong miệng. Bởi vì nêm nếm vừa phải nên không hề có cảm giác béo ngậy, ngược lại còn khiến vị giác được đả thông toàn bộ.
Lý Kiện chỉ tập trung ăn chân giò, hoàn toàn không rảnh miệng để nêu nhận xét, chỉ có thể giơ ngón tay cái biểu thị mình tuyên dương tay nghề của cháu thứ.
Món này của Lăng Điêm không chỉ có mỗi chân giò kho mà còn có các nguyên liệu khác như tai heo, đậu tương và ngó sen giòn. Lúc kho ngó sen và đậu tương, cô đã nấu một nồi nước kho riêng, trong đó có một ít hạt hoa tiêu, vừa cay vừa tê, đặc biệt là ngó sen, vừa giòn vừa thơm, có rượu uống cùng thì đúng là cực phẩm.
Gần đây, Lăng Điềm luôn nghiên cứu tỷ lệ ngon nhất cho món kho. Trên thực tế, các hương vị không có nhiều sự khác biệt lắm, trừ khi là một người sành ăn có vị giác nhạy bén giống cô, còn người bình thường rất khó phát hiện sự khác biệt. Món kho của cô cũng rất tạp, gần như nguyên liệu nào có thể kho cũng đều kho qua một lượt, bởi vì mức lửa và thời gian kho cho các nguyên liệu là không giống nhau, nên tay nghề của cô cũng ngày càng xuất sắc theo số lân thử nghiệm tăng.
Dạo này các bữa ăn của nhà họ Lăng gần như đều có sự xuất hiện của món kho, nhưng vì ngon nên ăn kiểu gì cũng không ngấy và cũng không có ai từ chối cả.
Lăng Điềm làm như vậy là có ý đồ riêng của mình. Cô phát hiện mấy hôm nay mẹ mình hình như rất ủ rũ, có lẽ do chuyển lên thành phố, mẹ gần như không có việc gì để làm nên cô muốn mở một sạp bán món kho cho mẹ để mẹ có việc làm. Gia đình cô không biết gì về việc này, chỉ nghĩ dạo này cô mê món thịt kho mà thôi.
"Chú Tiểu Lý, chú nghĩ nếu bán món thịt kho như này thì sẽ có người mua không?"
Lăng Điềm không chắc lắm, cô phát hiện kể từ khi chính sách cho phép tư nhân buôn bán ra đời, cuộc sống của mọi người dường như không có sự thay đổi. Hộ kinh doanh cá thể bị đa số mọi người xem thường, gần như chỉ những ai có cuộc sống quá khó khăn mới đi buôn bán nhỏ, đặc biệt là các quán cơm nhỏ, kinh doanh không tốt lắm. Con đường cách nhà họ không xa cũng có vài quán cơm, nhưng mở chưa được mấy tháng đều đã đóng cửa.
Điều này khiến Lăng Điềm cảm thấy khá kỳ lạ, chẳng phải đây là lúc tốt nhất để khởi nghiệp hay sao? Trước đây cô có đọc sách niên đại, sách viết rằng vào thời này, những ai tiên phong đi biển trước gần như cũng kiếm được rất nhiều tiền. Cũng chính vì nỗi lo nhỏ trong lòng, Lăng Điềm luôn âm thầm cải tiến công thức thịt kho của mình để tìm ra cách tốt nhất thì mới dám nêu ra đề xuất mở hàng thịt kho.
"Thịt kho ngon thế này sao lại không có ai mua chứ? Chú hận không thể ăn 5 cái chân giò kho mỗi ngày đây."
Lý Kiện gật đầu mạnh, có trời mới biết anh ta ngán ngẩm đồ ăn ở nhà ăn trong trường thế nào, nếu tiệm ăn bên ngoài có bán món thịt kho ngon như thế này, anh ta sẽ mua mỗi ngày, sau đó mua thêm một phần cơm ở nhà ăn để ăn cùng.
"Sao? Cháu muốn mở tiệm bán thịt kho à?" Lý Kiện nói xong mới định thần lại câu hỏi của Lăng Điềm không đúng lắm.
Cả nhà ngừng ăn, ánh mắt đổ dồn về phía Lăng Điềm, bị mười mấy con mắt nhìn chằm chằm, Lăng Điềm lập tức ngớ người. ...
Lăng Kiều rất thắc mắc không biết tại sao em gái mình lại nghĩ đến chuyện mở tiệm thịt kho, chỉ có điều cô ấy cũng chẳng để tâm việc đó cho lắm, ngược lại còn cảm thấy rất tự hào vì điều đó.
Em gái cô ấy quả nhiên không giống mấy cô gái bình thường khác, tuổi còn nhỏ đã có đầu óc kinh doanh, điểm này chắc chắn là giống cô ấy rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận