Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 332: Cả Nhà Du Lịch Cổ Đại 36

Chương 332: Cả Nhà Du Lịch Cổ Đại 36Chương 332: Cả Nhà Du Lịch Cổ Đại 36
Lăng Kiều bóc một quả quýt mà Tất Thiên Hữu thích ăn cho cậu ta, Tất Thiên Hữu lại cầm một con dao găm gọt táo cho Lăng Kiều.
"Cho."
Cậu ta cắt lấy miếng táo dùng tăm cắm vào đút cho Lăng Kiều.
Không có động tác ngả nghiêng ngọt ngấy như Lăng Điềm và Phi Túc, làm vợ chồng nhiều năm như vậy, sớm đã có ăn ý, một bên đút một bên há mồm ăn, có vẻ vô cùng ăn ý.
Yên Đế nhìn thấy hai đứa nhỏ một đứa chín tuổi, một đứa bảy tuổi, như khuôn như dạng ở chung với phò mã tương lai, cùng con trai dính với quận chúa Đại Xích.
Đây nhất định không phải vấn đề của hắn, khi hắn mạc danh kỳ diệu đi vào thân thể của Nghiên quý nhân, hết thảy đều vẫn rất bình thường, đứa nhỏ của hắn đều bị tên giả mạo đó làm hư.
Yên Đế lén trừng, hắn muốn trừng tên giả mạo đó đi ra khỏi thân thể mình.
"Nghiên quý nhân, mắt của ngươi không thoải mái sao?"
Vạn Kim Chi nhíu mày, cô ta thấy mắt của Nghiên quý nhân co rút từng cái, nghĩ chẳng lẽ là thần kinh mắt xảy ra vấn đề gì.
Lúc này Yên Đế mới phản ứng lại, trong khoảng thời gian này cảm xúc của mình dường như quá lộ ra ngoài, thiếu sự ổn trọng khi hắn ở trong thân thể mình, hắn thu hồi ánh mắt đối với Lăng Quốc Đống, quyết định chuyển ánh mắt của mình tới đứa con bất hiếu đó.
Thật ra nắm gạo nếp trắng trẻo mập mạp, còn rất khiến người ta yêu thích.
Đứa con bất hiếu mỗi ngày thường sẽ cười với hắn lần này cũng không nhìn hắn, Yên Đế có chút mất mác, chỉ cho là đối phương có bằng hữu mới, nên ném hắn ra sau đầu.
Có mới nới cũ, hắn lại tăng thêm một khuyết điểm cho con trai của mình.
Đã tức giận lại chua xót xoa nắn gương mặt mập ú đó của cậu mấy lần ở trong lòng.
Chỉ có điều ở trong cái nhìn của hắn trong khoảng thời gian ở chung này, tiểu thái tử đã không rời hắn được, qua không bao lâu, cậu sẽ cảm thấy sự đáng ghét nhất của tiểu cô nương bốn năm tuổi chỉ biết khóc sướt mướt, khi đó cậu lại sẽ tìm đến hắn.
Chỉ tiếc, mãi cho đến khi nghỉ giá của hoàng đế rời khỏi hành cung của Di Thiên Đô, về tới kinh đô, hắn cũng không đợi được con trai mình chủ động tìm đến hắn.
Ngày đầu tiên, Yên Đế đợi ở trong phòng của mình vẫn ung dung, hắn thậm chí bảo phòng bếp chuẩn bị một bánh xếp đậu đỏ cho mình, bởi vì đứa con bất hiếu đó thích ăn đồ ngọt nhất.
Ngày hôm sau, Yên Đế đợi ở trong phòng của mình cũng vẫn ung dung, thời kỳ mới mẻ của tiểu hài tử có thể có hơi dài, tiểu quận chúa đó coi như có chút bản lĩnh, lại quyến rũ được đứa con bất hiếu đó của hắn, nhưng không sao cả, thân tình tự nhiên của cha con bọn họ dù là cái gì cũng chém không đứt, nếu không vì sao sau khi linh hồn của hắn bám ở trên người Nghiên quý nhân, cậu lại đối xử với mình bằng thái độ khác.
Ngày thứ ba, người hầu hạ bên cạnh tiểu thái tử vẫn như trước không tới gọi hắn, Yên Đế đã có hơi không nhịn được.
Ngày thứ tư... Ngày thứ năm...
Yên Đế có chút hoảng, đứa con bất hiếu đó thực sự định có vợ thì quên phụ hoàng hay sao, không đúng, hiện giờ phụ hoàng trong lòng cậu, hẳn là tên giả mạo đó mới đúng.
Yên Đế ê ẩm trong lòng, đắng chát, cũng không biết mình vì sao phải vì đứa con bất hiếu đó mà khổ SỞ....
"Ha ha ha -'
Người trong cung nghe tiếng cười quen thuộc ấy đã thành thói quen, từ sau khi bệ hạ chiến thắng trở về chỉ hôn cho tứ công chúa và ngũ công chúa, quý phi nương nương cứ thường xuyên triệu kiến hai vị chuẩn phò mã, chỉ cần các phò mã ở trong cung, tiếng cười của nương nương có thể nghe thấy thường xuyên.
Vạn Kim Chỉ cảm thấy những ngày xuyên qua thật sự là quá tốt đẹp, con rể trở nên cảnh đẹp ý vui như thế, làm cho mẹ vợ như cô ta nhìn thế nào cũng nhìn không đủ.
Khi đối diện với khuôn mặt như vậy, dù cho chuyện cười cậu ta kể có lạnh cỡ nào, Vạn Kim Chi cũng cảm thấy thú vị, luôn rất cổ vũ cười không ngừng.
Trong cung điện ngoại trừ Hải công công và Lan cô cô thì không có người hầu hạ, ngay cả Lưu công công cũng bị Vạn Kim Chi yêu cầu ra ngoài.
Nếu lúc này có người tiến vào, sẽ phát hiện Hải công công và Lan cô cô lại đại bất kính ngồi chung với các chủ tử, quý phi nương nương cũng không tức giận, chỉ sợ ngay cả tròng mắt đều sẽ trừng ra ngoài.
Phi Túc biết mình kể chuyện cười không buồn cười thế nào, dù sao điểm này đã bị cha cậu ta và bạn học Lăng Điềm không chút khách khí vạch ra mấy lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận