Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 151: Học Tập 2

Chương 151: Học Tập 2Chương 151: Học Tập 2
"Anh và bọn trẻ đều phải tới trường, mấy việc tìm hiểu chuẩn bị trước đều nhờ cả vào em đấy, nhất là sau khi tiệm thực sự khai trương, nhập hàng rồi làm món, nhiều lúc anh không thể giúp em được, vợ à, cực khổ cho em rồi."
Lăng Quốc Đống thâm tình kéo tay Vạn Kim Chi, ánh mắt tin tưởng nhìn chằm chằm Vạn Kim Chi khiến tim cô ấy đập liên hồi, cô ấy hăng hái mà gật đầu đồng ý.
Từ khi vào thành phố tới nay, một người mỗi ngày đều chân tay bận rộn như Vạn Kim Chi cảm thấy bản thân tìm không ra vị trí của mình nữa, trước đây sau khi ăn sáng xong, cô ấy sẽ xuống đồng làm việc, thỉnh thoảng việc đồng áng không có gì làm thì cô ấy lại lén lên rừng đánh bắt, cô ấy có cảm giác bản thân như trụ cột trong gia đình.
Nhưng bây giờ thì khác, mỗi ngày sau khi ngủ dậy, tiễn chồng và con gái đến trường rồi thì trong nhà chỉ còn chú Hải, thím Lan và con trai nhỏ Tráng Tráng, cô ấy muốn giặt quần áo, thím Lan còn chịu khó hơn cô ấy, có đôi khi hai người còn phải giành nhau vị trí giặt giũ bên giếng nước.
Giặt đồ xong thì quét nhà, phơi chăn mền, sau đó chẳng còn việc gì làm nữa, hàng xóm xung quanh biết nhà cô ấy mới dọn tới đây, hồi đầu mấy bà vợ ở nhà rảnh rỗi thường đến nhà Vạn Kim Chi chơi, muốn kết thêm bạn mới.
Vạn Kim Chi nghe các cô ấy kể nào là nhà ai có chồng đánh vợ, nào là nhà ai có cô con dâu không sinh được cháu trai nên bị mẹ chồng đay nghiến, nghe đến mức mệt tim, dần dân cô ấy cũng không muốn tham gia mấy buổi tụ tập như này nữa.
Người một khi rảnh rỗi quá sẽ mất hết tinh thần, ngày trước Vạn Kim Chỉ là một người vô cùng tự tin, giờ cô ấy lại chẳng khác nào một con côn trùng vô dụng được nuôi trong nhà, ngỗng lớn ngỗng nhỏ còn hữu dụng hơn cô ấy nhiều, giờ vị trí đứng đầu một nhà của cô ấy bắt đầu lung lay rồi.
Những lời ban nãy Lăng Quốc Đống nói đã lần nữa thắp lên lòng tin trong lòng cô ấy, chồng con cô ấy đều phải học hành, việc kiếm tiền buôn bán chẳng phải vẫn cần dựa vào người trụ cột gia đình là cô ấy sao, cô ấy có cảm giác như mình mới tìm lại được vị trí trụ cột gia đình của mình, đừng nói Lăng Quốc Đống bảo cô ấy đi làm mấy chuyện cỏn con này, dù anh ta có bảo cô ấy lên núi đao biển lửa, cô ấy cũng quyết không chối từ.
Hai vợ chồng tình nồng ý mặn, trước đây mỗi khi thấy cảnh này, lòng Lý Kiện cũng có chút dao động, thầm nghĩ bản thân có nên sớm tìm vợ không, nhưng giờ lòng anh ta chẳng còn chút gợn sóng nào, chỉ là cẩu lương thôi mà, anh ta ăn còn không được sao?
Có sức mà ganh tị không bằng nhân cơ hội gặm thêm mấy cái móng heo nữa cho lành, đồng thời anh ta thầm nghĩ trong lòng, nếu sau này nhà anh hai thực sự mở tiệm thịt kho thế chẳng phải mình càng có lộc ăn à.
"Quốc Đống, anh thấy em làm được không?”
Tối đó khi nằm trên giường, lòng Vạn Kim Chi có chút bất an, cô ấy quay đầu qua hỏi chồng, kiếp trước cô cũng chỉ là một người săn thú bình thường, đời này cũng chỉ là một người nông dân bình thường, bây giờ đột nhiên có người nói cô ấy sắp có thể trở thành chủ tiệm rồi, thực sự quá không thực tế.
"Có gì mà không được, em chính là trụ cột của nhà chúng ta, em không làm được thì nhà ta có ai làm được?" Lăng Quốc Đống nói chắc như đỉnh đóng cột. Thấy vợ còn có chút không tự tin, anh ta kéo tay vợ: "Em thử nghĩ đi, năm nay Kiều Kiều lên cấp hai rồi, chẳng mấy chốc sẽ lên đại học, lại chẳng qua bao lâu nữa, có khi con bé sẽ kết hôn rồi sinh con, phòng ở xe cộ này nọ có phải chúng ta cũng nên bỏ tiền phụ giúp con gái không, con gái chúng ta kết hôn, đương nhiên phải làm cho hoành tráng rồi. Kiều Kiêu mà lấy chồng thì cũng có nghĩa là Điêm Điềm và Tráng Tráng cũng tới tuổi kết hôn rồi, ba chị em dồn dập tới tuổi, em tính thử xem cần bao nhiêu tiền mới đủ."
Lăng Quốc Đống lại tiếp tục cổ vũ vợ: "Anh học sư phạm, sau này tốt nghiệp cũng chỉ kiếm được chút tiên lương, cả nhà chúng ta đều phải dựa vào em, anh và các con cũng phải dựa vào em."
Cũng vì liều thuốc an thần này của chồng mà đầu óc Vạn Kim Chi cứ mơ mơ màng màng nhưng riêng đôi mắt cô ấy vẫn sáng rực rỡ, hiển nhiên là vì đã tìm được mục tiêu phấn đấu, tinh thần lập tức dồi dào hẳn lên.
Chồng cô ấy nói không sai, cô ấy là chủ gia đình, bây giờ chính là lúc cô ấy nên vì gia đình mà nỗ lực, bây giờ mà lùi bước thì còn gì là mặt mũi phụ nữ nữa.
"Vợ à, bài hôm nay còn chưa học đâu đấy."
Thấy tâm trạng vợ dân dần ổn định, Lăng Quốc Đống thở phào nhẹ nhõm một hơi trong lòng, giờ cũng có tâm tình làm chuyện khác.
"Còn phải học, không phải là em không cần thi đại học à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận