Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 247: Gặp Gia Trưởng 3

Chương 247: Gặp Gia Trưởng 3Chương 247: Gặp Gia Trưởng 3
Anh ấy siết chặt nắm tay nhìn cô gái ăn bánh lưỡi bò như đang không có việc gì, nhịn không được tiến lên một tay ôm lấy người vào trong lòng.
Lăng Kiều đang ăn bánh, thiếu chút nữa bị động tác này của anh làm sợ tới mức sặc chết rồi.
"Lần này là em trêu chọc anh trước, dù sao từ hôm nay trở đi em chính là người yêu anh, ước định này đời này đều có hiệu lực, đồng chí Lăng Kiều, quãng đời còn lại em không thoát khỏi anh đâu."
Tất Thiên Hữu cảm thấy hôm nay là ngày hạnh phúc nhất thứ hai trong cuộc đời anh ấy, ngày hạnh phúc đầu tiên, chính là vào năm anh ấy mười một tuổi, lần đầu tiên gặp được cô gái trong lòng, ngày đó cô ấy giải vây thay anh, Tất Thiên Hữu cảm thấy, chính là ngày đó, anh ấy gặp được thiên sứ của anh.
"Bà —_—"
Tiểu Lâm nghe lời chủ nhiệm đang chuẩn bị đưa bản mẫu mới cho bà chủ xem qua, thì thấy bà chủ và ngài Tất ôm nhau, cô gái nhỏ sợ tới mức nhanh chóng giữ cửa đóng trốn chạy về rất xa.
Trời ạ, bà chủ và anh Tất thật sự là một đôi, tin tức lớn của hôm nay cô ấy nên giúp đỡ tuyên truyền thật tốt.
'Anh buông ra."
Lăng Kiều chọc trong ngực người đàn ông, mới nãy thiếu chút nữa làm cô sặc chết, hiện giờ lại bị công nhân khác nhìn thấy bọn họ ôm ấp, sớm biết vậy thì tối nay cô ấy hãy trêu chọc chàng trai ngây ngô này.
"Không buông."
Tất Thiên Hữu khó có khi ngây thơ một lần, anh ấy vẫn không biết vì sao Kiều Kiều đột nhiên thay đổi tâm ý của mình, anh ấy ôm lâu chút, như vậy mới khiến anh ấy cảm thấy hết thảy hạnh phúc đều là chân thật.
Lăng Kiều nhếch miệng, ánh mắt mang theo ý cười như từng ngôi sao nho nhỏ, cô ấy nhét miếng bánh lưỡi bò còn lại vào miệng, hai tay vòng quanh ở lưng Tất Thiên Hữu, hai người ôm nhau thật chặt, có thể nghe thấy tần suất tim đập của đối phương.
Giây phút này, vô cùng an tâm. ...
Gặp gặp gặp phụ huynh.'
May mà ban ngày Lăng Điềm không đi cùng chị cả đến công xưởng của chị ấy, nếu không cô có thể phát hiện ra phản ứng bây giờ của Phi Túc, giống y như đúc với phản ứng của anh rể cả tương lai khi nghe thấy chị cả đồng ý qua lại với anh ta.
Thế này thì nên nói gì đây, không phải rể một nhà thì không vào cùng một nhà?
Trong lòng Phi Túc vô cùng hoảng loạn, nhưng ở trước mặt vợ anh, anh nhất định phải giữ dáng vẻ bình tĩnh, thận trọng của người đàn ông.
"Hai chúng ta hôn cũng hôn rồi, không gặp phụ huynh, anh muốn giở trò lưu manh à?"
Lăng Điềm ngồi xuống giường của Phi Túc, cô cũng đến nhà họ Phi nhiều lần rồi, nhưng mà trước kia đều ngồi ở phòng khách, đây là lần đầu tiên cô vào phòng của Phi Túc, dọn dẹp cũng khá sạch sẽ đấy.
Cô vỗ ván giường, chiếc giường bằng gỗ cứng được trải một lớp ga trải giường, ngay cả đệm bông cũng không kê một cái, chỉ nhìn thôi đã khiến cô thấy đau lưng. "Giở trò lưu manh gì chứ."
Mặt Phi Túc đỏ như mông khỉ vậy, nhìn cô gái nhỏ nghịch ngợm có khuôn mặt tròn trịa, anh nhớ lại nụ hôn hời hợt như chuồn chuồn lướt nước ngày hôm đó, mấy ngày nay mỗi ngày anh đều nằm mơ thấy nụ hôn đó, sau đó, đũng quần và ga trải giường đều ướt cả.
Ngày hôm đó, rõ ràng là cô gái nhỏ giở trò lưu manh với anh, đừng thấy Phi Túc có khuôn mặt thô kệch, nhưng thực tế người ta có một trái tim trong sáng và thẹn thùng của nam nhi.
Những ngày tháng này, có lúc anh đang mổ heo đấy, đột nhiên bật cười, hiểu được cảm nhận của người xem xung quanh không? Một người đàn ông vạm vỡ gần một mét chín, tay câm con dao mổ heo, con dao trắng đi vào, con dao đỏ đi ra, phối hợp với tiếng kêu thảm thiết của con lợi, và sau đó anh cười.
Nếu như không phải những có mặt ở đó đều là tiền bối nhìn Phi Túc lớn lên, thì người ta còn nghi ngờ nhà họ Phi sắp ra một kẻ sát nhân đấy, dù sao thì tất cả mọi người, bao gôm Phi Lôi Đình, đều cảm thấy gân đây Phi Túc có gì đó bất thường, nhưng ở trong mắt mọi người anh là một đứa trẻ ngoan chín chắn điềm đạm, muốn mở miệng nói cũng không biết nên nói như thế nào.
Phi Lôi Đình thì hiểu tính cách của thằng con nhà mình hơn, cảm giác có lẽ là có bước tiến triển gì với Điêm Điềm rồi. Hôm nay Lăng Điềm vừa đến nhà, Phi Lôi Đình bèn biết điều mượn cớ có việc ở nông trại, để cả không gian lại cho con trai, chỉ mong anh có thể nắm vững cơ hội mà bố anh tạo cho.
"Cái gì đấy, không phải lúc đó em nói anh đợi em thêm bốn năm sao?”
Phi Túc phải mất rất nhiều thời gian chuẩn bị tâm lý, mới lấy hết dũng khí ngồi xuống bên cạnh Lăng Điềm, lần đầu tiên anh chê giường mình lớn quá rồi, nếu như giường ngắn hẹp hơn chút, thì lúc này hai người đã có thể ngồi sát vào nhau, không phải có thể vai kề vai rôi sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận