Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 188: Ăn Ngon 1

Chương 188: Ăn Ngon 1Chương 188: Ăn Ngon 1
Vạn Kim Chi và Lăng Quốc Đống mấy ngày nay hơi bận, vốn dĩ trước khi mở quán kho bọn họ cũng không ngờ làm ăn sẽ phát đạt như vậy, đặc biệt là lúc gần sát thời điểm cuối năm luôn thường có người ở rất xa chạy đến quán mua món kho, một lần mua là mua tới mười mấy cân, giống như trữ đồ Tết vậy.
Dưới sự tiếp thu ý kiến của mọi người, quán ăn cũng bắt kịp thời đại, đã ra mắt một vài món thịt nướng kiểu Quảng Đông, thời gian lưu trữ dài hơn, còn có nước sốt đặc biệt cho món món kho và xá xíu, có vị chua ngọt cũng có vị ngọt cay và cay nồng, đỡ ngấy lại còn ngon. Đặc biệt là nước xốt mận chua mà Lăng Điềm nghiên cứu phát triển, vừa tung ra lượng tiêu thụ thịt nướng trong quán tăng lên gấp mấy lần, mỗi ngày có thể bán ra được một vại nhỏ nước sốt kèm theo.
Nhiều khách hàng ở xa đều đã phản ánh, hi vọng quán kho Nhất Khẩu Hương này của bọn họ có thể mở mấy tiệm ở phía Bắc và phía Nam của thành phố, bằng không thì mỗi lần đều chạy đến trung tâm thành phố cũng phiền toái lắm. Đặc biệt là giao thông ở thời đại này cũng không thuận tiện như thế, cho dù trong nhà có xe đạp thì vừa đi vừa về cũng phải đạp xe hơn 40 phút.
Mấy ngày nay Vạn Kim Chi và Lăng Quốc Đống chính là bận rộn lựa chọn cửa tiệm và xem xét công xưởng, cửa tiệm coi như là chọn xong. Sau khi cách mạng văn hóa kết thúc, có một phần bất động sản khi đó bị tịch thu được hoàn trả về cho chủ nhà năm đó, trên thị trường không có nhiều bất động sản được bán mà lại vẫn có thể tìm thấy. Chuyện phiên phức là chuyện của công xưởng, tuy rằng bên trên tích cực cổ vũ hộ cá thể, khuyến khích công xưởng tư nhân nhưng lúc thật sự mở xưởng thì đủ loại thủ tục có thể phiền chết bạn luôn.
Gấp rút tìm kiếm, trước khi hết ngày hôm nay chuyện ở xưởng món kho phỏng chừng không tìm được, vừa hay vợ chồng Vạn Kim Chi cũng không tính gần kề năm mới mà để cả nhà mỗi lúc gần gũi nhau đều mệt mỏi. Công chuyện đã chuẩn bị hòm hòm rồi, tạm thời để sang một bên, dự định đợi đón Tết xong lại bắt tay vào xử lý chuyện công xưởng và quán mới.
"Thịt heo phải đặt trước, năm sau nếu mở cửa hàng ở phía Bắc và phía Nam của thành phố thì cửa hàng thịt heo ở bên đường Trường Hòa kia sẽ không cung ứng nổi lượng nhu cầu thịt heo."
Vạn Kim Chi khẩy bàn tính, tính toán dự đoán lượng nhu cầu thịt heo năm sau của quán nhà mình và mấy chi nhánh khác. Lăng Quốc Đống mỗi tối phụ đạo cho cô ấy học tập vẫn là điều cần thiết, ít nhất chữ của cô ấy càng viết càng đẹp, bàn tính cũng khẩy trôi chảy hơn.
"Với lại bây giờ sắp ăn Tết rồi, ba rọi và lạp xưởng mà nhà chúng ta chuẩn bị trước vẫn không đủ bán trong hai ba ngày, còn phải đặt trước một số lượng lớn thịt heo. Đón Tết, nhà nhà người người đều nỡ tiêu tiền ăn chút đồ ngon mà, để xem thử lợi nhuận tháng này của nhà chúng ta."
Vạn Kim Chi giống như một người hám tiền, tiếng khẩy bàn tính cạch cạch cạch: "Ngày mai em đến cửa hàng thịt heo ở đường Trường Hòa xem thử anh Phi có ở trong cửa hàng không, nếu như anh ta có ở đó em dứt khoát ký luôn với anh ta một đơn đặt thịt heo.
Lăng Quốc Đống vừa vặn bóc xong một trái quýt cho vợ, từng múi quýt óng ánh long lanh, trông thấy làm người ta chảy nước miếng.
"Không chỉ là chuyện thịt heo, anh thấy chúng ta còn phải suy xét một chút về mối nhập hàng bắp cải."
Anh ta đút một múi quýt vào miệng vợ, trước đây nhu cầu bắp cải trong quán ít, anh ta còn có thể miễn cưỡng lấy bắp cải trông trong vườn nhà lại, mở chi nhánh thì lượng nhu cầu bắp cải bỗng chống tăng nhiều, không phải là số lượng mà cái vườn của nhà họ có thể đáp ứng nổi. Anh ta mơ hồ cảm thấy chú Hải và thím Lan dường như đã hơi nghi ngờ đến chuyện này, ba đứa nhỏ trong nhà thì Kiêu Kiều là cẩn thận tỉ mỉ nhất, cũng chỉ là thời gian ngắn ngủi, đợi thời gian lâu dài rồi, cô bé nhất định có thể nhận ra có điều không đúng.
"Cũng đúng."
Vạn Kim Chi cũng ý thức được bản lĩnh này của chồng mình càng ít người biết càng tốt, chỉ có điều bây giờ mấy miếng đất ở trong thôn kia cũng không nghe nói có thể khoán ra ngoài, điều này gây khó khăn cho Vạn Kim Chi.
Lăng Quốc Đống lại đút một múi quýt vào miệng vợ, bản thân nhét vào miệng miếng quýt cuối cùng.
"Không cần nghĩ đến chuyện khoán đất nữa, anh thấy thị trường buôn bán tự do ở phía bắc thành phố kia cũng sôi động lắm, mỗi ngày đều có không ít nông dân ở ngoại ô mang theo bắp cải để ở nhà mà ăn không hết đến bán, đến lúc đó chúng ta qua đó mua là được rồi, bắp cải mua về anh lại xử lý một phen để không có vị khác biệt quá lớn so với bắp cải mà anh kích thích sinh trưởng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận