Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 110: Bệnh Nặng

Chương 110: Bệnh NặngChương 110: Bệnh Nặng
"Vâng." Lê Phương đáp một câu giòn tan, cũng không kịp trả lời câu hỏi vừa rôi của Vạn Kim Chi mà kéo bọn họ đi vào nhà, hai chị em Lăng Kiều và Lăng Điêm cũng vội vàng theo sau.
Nhà họ Vạn cũng rất lớn, dùng nguyên liệu rất tốt để xây nhà, nhưng dường như người ở nhà này cũng không thích để ý cho lắm, trong nhà rất bừa bộn, không ít đồ đạc đều tùy tiện ném lên ghế, trên tủ, tường vốn màu trắng lại trông u tối, trên đó còn có vài vết ố bẩn, cũng không thấy quét mới lại.
Lăng Kiều gần như không có ấn tượng gì với nhà ông ngoại, nhưng dựa vào ấn tượng đầu tiên này, cô bé cảm thấy dường như đàn ông và phụ nữ nhà này đều lười biếng, không có tiền để quét sơn mới lên tường, nhưng quần áo, đồ trang trí cũng có thể thu dọn gọn gàng cơ mà, có đến mức loạn như vậy không?
Nhưng cũng không loại trừ bởi vì chuyện ông ngoại bệnh nên người trong nhà không có lòng để ý, Lăng Kiều cũng không giáng một đòn chết tươi ngay, mà quyết định từ từ quan sát đã.
Có lẽ tiếng của Lê Phương vừa rồi rất lớn, không ít người nghe thấy động tĩnh đều từ đi ra khỏi phòng mình, vốn dĩ căn phòng còn trống trải, lập tức chèn kín người, có lớn có nhỏ, Lăng Kiều và Lăng Điềm không nhận ra, cả người đều mơ hồ.
"Con nhìn con xem, khoảng thời gian này cũng không dẫn con về nhà thăm, để con bé cả và đứa hai không nhận ra mấy cậu.' Một bà cụ trông có vẻ rất ôn hòa đi lên, kéo tay của Lăng Điềm và Lăng Kiều, bàn tay của bà ấy rất thô ráp, là bàn tay của người phụ nữ nông thôn điển hình trong thời đại này, gây guộc, trơ xương, còn có chút nứt nẻ, trên ngón tay quấn mấy vòng cao dán trắng.
Làn da của trẻ con đêu mêm mại, bị bàn tay như vậy nắm chắc chắn sẽ không thoải mái, nhưng Lăng Kiều và Lăng Điềm cũng nhìn ra được bà cụ này cực có khả năng chính là bà ngoại của bọn họ, vì thế cũng ngoan ngoãn để bà ấy nắm tay.
"Đây là cậu cả và mợ cả, đây là cậu hai và mợ hai của cháu, người trong góc cuối cùng là cậu tư của cháu, còn có bên đó..." Bà ấy giới thiệu với hai đứa trẻ, khi chỉ đến một người, Lăng Kiều và Lăng Điềm đều gọi một câu theo.
Vốn dĩ còn nghĩ lẽ nào là hàng xóm cách vách qua đây, nhưng hóa ra những người này đều là anh em chị em của mẹ, và anh chị em họ của bọn họ, ước chừng hơn hai mươi người, nếu không phải hai chị em có trí nhớ tốt, thì chỉ sợ thật sự không nhớ nổi.
Lăng Kiều bối rối, cô bé thật sự không nhớ kiếp trước mẹ có nhiều anh chị em như vậy, cô bé nhớ hình như chỉ có một cậu và một dì út thôi, nhưng bây giờ người xuất hiện ở trước mặt cô bé, ước chừng có bốn cậu và một dì chưa gả đi, còn có ba dì chưa qua đây, bà ngoại và ông ngoại của cô bé rốt cuộc phải lợi hại cỡ nào mới nuôi sống được nhiều đứa trẻ như thế.
Lăng Kiều không biết, toàn bộ chuyện này đều là công lao của mẹ cô bé.
Kiếp trước trẻ con ở nhà họ Vạn cũng nhiều, chỉ đáng tiếc có vài người không qua được vài năm nạn đói đó mà chết đói hết cả. Vạn Kim Chi xuyên qua đây hiển nhiên sẽ không để xảy ra chuyện như vậy, cô ấy có thể tiến vào rừng sâu mà người khác không dám vào để đi săn, có thể bắt được mãnh thú mà người khác không dám bắt, rồi cắt miếng thịt mang về nhà, có thể nói hiện giờ nhà họ Vạn có nhiều đứa trẻ sống tốt được như vậy, đều là nhờ hiệu ứng cánh bướm mà Vạn Kim Chi mang về.
Nhưng những anh chị em đó của cô ấy lại không biết, nếu không phải có người chị/ người em như vậy, có lẽ bọn họ đã chết từ lâu rồi. "Mẹ, rốt cuộc ba sao thế?"
Vạn Kim Chi đè thấp giọng, chỉ vào ông cụ ở một bên đang rũ mắt, có hơi không được tỉnh táo cho lắm, hỏi bà cụ.
"Ba con, ông ấy... Bà cụ vốn đang nhìn hai đứa cháu gái ngoại đến rất vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy ông cụ ở một bên, lại lập tức chìm vào trong đau buồn, nước mắt lại chảy xuống ào ào, bộ dáng hoang mang lo sợ.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ai có thể nói chính xác cho con được không?" Vạn Kim Chi có hơi sốt ruột, sao một người, hai người đều không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô ta.
"Khu khụ khụ..." Bây giờ ông cụ đang lúc tỉnh lúc mê, vừa rồi nghe thấy tiếng con gái thì tỉnh được một lúc, sau đó lại mê man, bây giờ nghe thấy tiếng con gái, lập tức lại tỉnh táo hơn một chút, liên tục ho khan vài tiếng, nương theo ánh sáng của dầu hỏa mà duỗi tay về phía Vạn Kim Chỉ.
"Ba." Vạn Kim Chi mau chóng đặt tay lên, ông Vạn nắm tay con gái, vẻ mặt có hơi kích động, vừa kích động đã có hơi không nói lên lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận