Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 137: Thích 3

Chương 137: Thích 3Chương 137: Thích 3
Phong cách của Lăng Điềm là sự kết hợp giữa ba và mẹ nhưng vì tuổi nhỏ nét bụ bẫm trên mặt còn chưa hết hẳn, khuôn mặt trứng ngỗng tròn trịa còn thêm má lúm đồng tiền đáng yêu, làn da trắng hồng, ai gặp cũng sinh lòng yêu thích, khuôn mặt như thế này không có tính công kích càng được sự yêu thích của người lớn.
Tất Thiên Hữu không nhịn được liếc nhìn Lăng Kiều, cảm thấy Cao Tiểu Bàn không chỉ đần độn mà còn có thêm một khuyết điểm, đó chính là mù.
Em gái của Lăng Kiều tuy rằng cũng đáng yêu nhưng so với Lăng Kiều chẳng phải kém xa lắm à?
Cậu bé nhìn cô bé kia đang cưng chiều nhìn em gái nhà mình, cho đến hôm nay cậu vẫn nhớ dáng vẻ lúc đó cô bé bảo vệ cậu.
"Bạn đừng nhìn nữa, cho dù Lăng Kiều hay Lăng Điềm, người ta cũng không ưng bạn đâu.' Cậu bé liếc nhìn mập mạp ở bên cạnh, trong lòng có hơi bất mãn với kiểu nịnh hót của mẹ cậu ta cùng cách lấy danh tiếng của một cô gái tốt ra làm chuyện cười.
"Lăng Kiều và Lăng Điềm là cháu gái của thầy Hải và cô Lan, bọn họ thích trẻ con thông minh. Nếu bạn muốn tiếp cận chị em nhà họ, đầu tiên bớt đống thịt này trên người bạn đi, sau đó mỗi ngày làm mười bộ đề thi, đến lúc nào mỗi môn học bạn đều có thể đạt điểm tuyệt đối lại suy nghĩ đến chuyện khác."
Cao Tiểu Bàn bị đả kích nặng nề bởi những lời nói này của Tất Thiên Hữu, cậu bé rất mập sao? Rõ ràng mẹ cậu bé nói đây là phúc tướng mà.
Mập mạp cuối đầu xuống, cái bụng phồng lên che khuất tầm nhìn, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy đầu ngón chân. Đây đã không phải là béo bình thường nữa rồi, thời đại này có thể để mình ăn thành cái dạng này, ngoài ăn uống đầy đủ phỏng chừng gen cũng đã chiếm vấn đề rất lớn.
Càng làm cho Cao Tiểu Bàn sợ hãi đó là đề thi trong lời nói của Tất Thiên Hữu, mẹ cậu bé bắt cậu đi học nhưng cậu bé thật sự không có đầu óc đó, gắng gượng học bởi vì đã đến tuổi đi học nhưng mà thi cử vẫn mãi luôn đội sổ.
Cậu bé thích ăn ruột già heo, nhưng càng ghét làm đề thi.
Cao Tiểu Bàn bối rối lại tựa vào cửa sổ liếc nhìn vào bên trong. Bỏ đi bỏ đi, ruột già heo kia thỉnh thoảng bên cậu cũng có thể mang đến. Nhưng nếu thật sự thành cháu rể của thầy Hải và cô Lan, bài tập mỗi ngày làm không hết vậy nhanh gọn cho cậu ta một cọng mì thắt cổ thì hơn.
Bị hai người nhìn như thế, Lăng Kiều nhạy cảm chuyển ánh mắt sang phía bên này nhìn qua, vừa hay Tất Thiên Hữu cũng nhìn cô bé.
Từ sau khi chia thành các lớp lớn và lớp nhỏ, Lăng Kiều và Tất Thiên Hữu ít chạm mặt nhau nhưng thỉnh thoảng tiết thực hành hoặc là lúc hoạt động tự do, hai người cũng ít nhiều gì cũng sẽ qua lại một chút.
Vì sự giúp đỡ ở khoảng thời gian lúc đó và những cảm xúc không thể nói rõ mà Lăng Kiều đã vài lần giả vờ vô tình chỉ điểm cho cậu bé rất nhiều chuyện. Ví như mấy cái chợ đen ở trong thành phố là an toàn nhất, giá lương thực ở chợ đen nào là cao nhất, đây đều là kinh nghiệm hai vợ chồng Lăng Quốc Đống thăm dò ra, đều bị cô con gái khuỷu tay hướng ra ngoài tiết lộ cho Tất Thiên Hữu.
[Khuỷu tay hướng ra ngoài: chỉ người nghĩ đến quyền lợi của người khác mà không tính toán cho người nhà của mình. ] Lăng Kiều nói chuyện rất khéo, đến bây giờ Tất Thiên Hữu cũng không phát hiện ra những điều này là cô bé cố ý nói lộ ra để cho cậu nghe. Chỉ cho rằng khi nhà Lăng Kiều cũng lén bán lương thực vào thành phố, cô bé nghe lén ba mẹ nói chuyện rồi không cẩn thận lỡ miệng nói ra.
Vì điêu này mà Tất Thiên Hữu còn nhắc nhở cô bé mấy lần, bảo cô bé sau này ở bên ngoài nhất định không được nói mấy chuyện này, lỡ như bị người có ý đồ nghe thấy sẽ gây phiền phức cho nhà.
Lăng Kiều mỉm cười đồng ý, sau này vẫn làm theo ý mình như cũ, cô bé đã nhìn thấu rồi, có một cặp ba mẹ như thế kia không để người khác gặp rắc rối đã tốt lắm rồi, muốn nắm thóp bọn họ đợi trăm năm sau đi.
Ánh mắt hai người giao nhau, Tất Thiên Hữu rất tự nhiên hướng về phía cô bé gật đầu sau đó kéo Cao Tiểu Bàn rời đi, dường như người lén nhìn người ta không phải cậu bé.
Cậu bé vừa nãy còn cảm thấy Cao Tiểu Bàn là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, trên thực tế cậu bé có lẽ cũng là người muốn làm con cóc kia.
"Chị, chị nhìn gì thế?" Lăng Điềm vẫn chưa biết cô bé đã thua thảm hại trong mắt anh rể tương lai của mình, trông thấy chị cả lơ đễãnh nhìn về cửa sổ nên tò mò hỏi. Lúc cô bé quay đầu lại Tất Thiên Hữu đã kéo người đi rồi.
"Không có gì." Lăng Kiều lắc đầu, nhóm bé gái tiếp tục chủ đề vừa nảy. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận