Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 130: Dự Định 2

Chương 130: Dự Định 2Chương 130: Dự Định 2
Chương 130: Dự định 2
Công xã ở gần thị trấn đã bắt đầu có điện rồi, đây là một công trình lớn, tốn nhiều thời gian. Nghe nói đến tháng 8, tháng 9 năm nay, công xã Hải Tinh cũng sẽ có điện. Trước khi chưa có điện, các gia đình vẫn sống dựa vào đèn dầu.
Hôm nay trong phòng Lăng Quốc Đống và Vạn Kim Chi đốt hai ngọn đèn dầu, chiếc bàn ở trên giường còn bày một chậu lê đông và hồng đông, đã giờ này rồi nên cũng không còn ai muốn ăn nữa, chỉ nhìn quyển sổ nhỏ đang nằm trong tay của Lăng Quốc Đống và phát biểu ý kiến của mình.
"Điểm thực tế của Quốc Đống cao hơn anh ấy áng chừng, khoa tiếng anh của Đại học Sư phạm Giang Chiết khái là có hy vọng." Vạn Kim Chi nhớ đến nguyện vọng mà chồng đã điền, Đại học Sư phạm Giang Chiết được xem là một trường đại học khá tốt trong ngành sư phạm, điều quan trọng hơn là năm đầu tiên thi Đại Học khôi phục, ngành sư phạm, ngành y và một số trường quân đội đều thuộc chuyên ngành hỗ trợ trọng điểm, được nhận trợ cấp cao hơn các ngành thông thường.
Đây đều là do Hải Đại Phú hỏi thăm tin tức từ người bạn của cái xác này. Trước kỳ thi, cả gia đình đã mở cuộc họp nhỏ, chọn ngành sư phạm là nguyện vọng đầu tiên của Lăng Quốc Đống.
"Quốc Đống đi học đại học. Kim Chi, cháu và mấy đứa nhỏ sẽ ở lại thôn hay cùng nó đi học? Cháu đã suy nghĩ chưa?" Lan Tú Mai chu đáo, trong khi mọi người đang vui mừng vì Lăng Quốc Đống thi đỗ đại học, đã chỉ ra vấn đề quan trọng này.
Đôi mắt Lăng Kiều sáng lên, ban đầu cô ấy không hề nghĩ ba hoặc mẹ sẽ đỗ đại học, vì vậy chưa bao giờ suy xét đến vấn đề này. Cô ấy nhìn máy radio để trên chiếc tủ nhỏ ở đầu giường, cúi đầu rơi vào trầm tư. Radio không thu được nhiều kênh lắm, Lăng Kiều nhớ ban đầu hình như có thể thu được một kênh tiếng nước ngoài, nhưng đã bị ngừng vào những năm cải cách văn hóa kịch liệt nhất, mãi đến tháng 9 năm ngoái mới khôi phục. Một người có thể dựa vào việc nghe và học từ một ít sách vở tiếng anh lại có thể biết một ngôn ngữ thật ư? Trong lòng Lăng Kiều nghi ngờ việc này.
Cô ấy lờ mờ đoán nếu mình có thể trùng sinh, vậy ba mẹ hiện hại thì sao? Hơn một năm nay, cô đã phát hiện mọi thứ xung quanh dường như đều giống với trong trí nhớ, chỉ duy có ba mẹ và một số sự vật xung quanh ba mẹ có sai khác.
Người ba hiếu thảo đến mù quáng của kiếp trước lại yêu vợ thương con vô cùng ở kiếp này, không làm lụng, tích cóp quanh năm như kiếp trước, cũng không có mụn thịt và làn da sạm đen, thô ráp. Nhưng lại trở thành sinh viên đại học trước sự ngỡ ngàng của mọi người, dịu dàng, nhìn xa trông rộng, luôn luôn đối xử hết mực kiên nhẫn với chị em của mình, là đại diện cho những ông bố tuyệt nhất trần đời.
Người mẹ nhát gan kiếp trước không còn sợ chồng và nhà chồng, không còn nhát gan, không dám đứng ra nói thay cho con cái. Người mẹ kiếp này mạnh mẽ, nổi danh hung dữ khiến cả nhà bà nội đều khiếp sợ, thỉnh thoảng thẳng thắn đến mức Lăng Kiều muốn thở dài. Ở trong gia đình này, bà gánh vác trách nhiệm của một người ba nhiều hơn, đồng thời cũng không thiếu đi sự thương yêu của một người mẹ.
Trong lòng Lăng Kiều suy xét, lẽ nào ông trời bù đắp cho cô ấy, không chỉ trả lại em trai, em gái mà còn đổi ba mẹ tương xứng hơn ư? Cô ấy nhìn ba mẹ tươi cười ở bên, trong lòng cười mỉa, thật ra dù bọn họ rốt cuộc là ai thì cũng không còn quan trọng nữa, cô ấy chỉ biết kể từ khi mình trở về cho đến nay, bọn họ rất vui vẻ là được rồi. Lăng Kiều không còn suy nghĩ gì khác vào lúc này, những thành viên khác lại vẫn đang suy nghĩ đến vấn đề Lan cô cô vừa nói ra.
"Năm nhất đại học được nghỉ hai lần, cộng dồn lại cũng 3 tháng, nếu không đi theo, vậy cháu sẽ không được gặp Quốc Đống 9 tháng. Chị em Kiều Kiều cũng hơn nửa năm không được gặp ba sao?"
Phản ứng đầu tiên của Vạn Kim Chỉ chính là cô ấy phải đi theo, nhưng phản ứng tiếp theo lại cảm thấy mình quá tùy hứng. Cô ấy không đỗ đại học, nếu cũng đi theo lên thành phố, trên thành phố lại không có đất để cô trồng trọt, mà thành phố lại không có núi, muốn lên núi bắt gà rừng, thỏ rừng để cải thiện bữa ăn cho gia đình cũng không được.
Là phụ nữ, Vạn Kim Chi luôn xem chăm sóc gia đình là trách nhiệm của mình, nghĩ đến việc nếu đi theo chồng lên thành phố, cô ấy không thể kiếm tiền nuôi chồng con, Vạn Kim Chi đã không còn chút hào hứng nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận