Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 239: Tình Cảm 1

Chương 239: Tình Cảm 1Chương 239: Tình Cảm 1
Công nhân của xưởng cũ quốc doanh tâng bốc đều là vì giữ chén cơm, dù sao lợi nhuận trong xưởng không có tí quan hệ nào với bọn họ, hơn nữa một vài lãnh đạo trong xưởng đã trải qua mười năm trước đó, tác phong phóng đại, coi trọng bề mặt sáng bóng, đối với chính sách mới, nhà xưởng hẳn là phát triển dốt đặc cán mai như thế, mù quáng chỉ huy, thường đưa ra một quyết định, đầu là cái mông quyết định cái đầu, một nhà xưởng quốc doanh tốt đẹp bị làm cho chướng khí mù mịt.
[lS)k#lÄi: quan điểm và vị trí nhìn vấn đề của một người bị giới hạn bởi vị trí của anh ta, và vị trí của anh ta hạn chế tâm nhìn của anh ta, vì vậy anh ta chỉ có thể nhìn thấy một khía cạnh nào đó của vấn đề, khả năng của anh ta có hạn. ]
Khi kinh tế toàn dân tăng trưởng, thẩm mỹ dần dần đa dạng hóa, xưởng cũ quốc doanh còn kiên trì thẩm mỹ của thời đại sáu mươi bảy mươi, làm quần áo lao động, làm quân trang, kiểu dáng năm này qua năm khác, vải dệt của xưởng nhuộm dệt cũng vẫn kiên trì màu sắc chủ đạo xanh xám đen, mấy năm nay, chính là những nhà xưởng lớn này, rất nhiều xưởng quần áo quốc doanh đều tồn tại vấn đề hiệu quả và lợi ích từng năm thấp đi.
Lăng Kiều chính là nhìn trúng khoảng trống này, mượn cha mẹ một khoản tiền, bắt đầu sự nghiệp đã từng của mình, khoảng thời gian trước cô ấy đi Thâm Quyến Hồng Kông cũng là bởi vì việc này.
Lăng Điềm không rõ lắm sự nghiệp của chị gái tiến hành như thế nào, nhưng nghe giọng điệu của chị, đoán là tiến hành rất thuận lợi, cũng nhẹ nhàng thở phào thay cô ấy, nhưng nếu không phải trên chuyện làm ăn, vừa mới nãy vì sao chị khổ sở chứ?
"Điềm Điêm, em thích Phi Túc sao?" Lăng Kiều ôm bả vai em gái, ôm người vào trong lòng.
Lăng Điềm thích ăn, thịt trên người đương nhiên không phải ít, nhưng cô chiếm hời là khung xương nhỏ, đặc biệt có thể giấu thịt, nhìn qua vóc người cũng không tính mập, thậm chí còn có một chút tinh tế, chính là ôm vào mềm mại, khỏi phải nói xúc cảm tốt cỡ nào.
"Hắn là thích đi?"
Lăng Điềm nghĩ tới quả dưa ngốc đó, vui đến mặt mày cong cong, lại khẳng định thêm vào một câu: “Thích, thích."
Cô nghĩ so sánh với con trai xa lạ khác, mình và Phi Túc cũng coi như thanh mai trúc mã, mấy năm nay đối phương quan tâm che chở cô cô cũng vẫn nhìn thấy ở trong mắt, Lăng Điềm nghĩ, nếu người kia không phải Phi Túc, phỏng chừng cô rốt cuộc không tìm thấy người đàn ông có thể khiến cô thả lỏng thoải mái như thế.
"Vậy chị cả thì sao, chị cả thích anh Thiên Hữu không?”
Lăng Điềm đoán ngày đó cô ấy nói đối tượng của cô ấy có lẽ chính là người đàn ông lần đó đó đứng chung với cô ấy, lúc cô và Phi Túc đến nhà ga đón cô ấy, nhưng cô không rõ ràng lắm, lần đó chị cả mở miệng nói mình có đối tượng, là thật, hay là chỉ vì lừa mẹ.
"Chị không biết."
Lăng Kiều không bất ngờ vì em gái có thể đoán tới trên người Tất Thiên Hữu, dù sao em gái cô ấy là người thông minh thông thấu như vậy.
Chẳng qua sự nghỉ hoặc vừa nãy của Lăng Điềm, cùng lời nói trước khi cậu út quay về phòng, cũng là phiền não không giải được mấy ngày nay của Lăng Kiều. Cô ngửa đầu nhìn sao trời, những ngôi sao nhỏ vào đêm tối vẫn chưa trải qua ô nhiễm, mênh mông huyền bí, chỉ lẳng lặng nhìn thôi, lại có một cảm giác rằng suy nghĩ đều bị thả vào hư không.
Lăng Kiều nhịn không được muốn nói hết, nhưng chính cô ấy cũng không biết là muốn nói cho em gái nghe, để cô hỗ trợ ra chủ ý, hay là chỉ vì nói cho chính mình, để mình có thể đưa ra quyết định.
"Chị đã từng mơ một giấc mơ, ở trong giấc mơ của chị, chị đã từng rất thích một chàng trai, anh ấy rất xuất sắc, nhưng bởi vì một vài nguyên nhân, chị không thể ở bên anh ấy, giấc mơ đó rất chân thật, giống như là chị thật sự trải qua vậy."
Lăng Điềm yên lặng nghe, nhịn không được lén nhìn chị cả một cái, mở đầu này, cách nói này, sao khiến cô cảm thấy...
"Tất Thiên Hữu giống như cậu bé ở trong giấc mộng chị từng mơ thấy, bọn họ giống nhau như đúc, bởi vì giấc mộng đó, chị nhịn không được chia một phần tâm mắt đặt ở trên người Tất Thiên Hữu, thậm chí giống với trong giấc mộng đó, Tất Thiên Hữu cũng mơ hồ sinh ra ấn tượng tốt với chị, anh ấy hỏi chị cũng thích anh ấy phải không."
Lăng Kiều siết chặt chai rượu trong tay, lần đầu ở trên người cô ấy hiển lộ ra sự thẹn thùng chỉ có ở con gái, nhưng rất nhanh tươi cười đó lại trở nên chua xót.
Bạn cần đăng nhập để bình luận