Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 126: Điểm Số

Chương 126: Điểm SốChương 126: Điểm Số
Đối với người trong thôn mà nói, ngày đợi thành tích thì lâu, còn đối với cả nhà Lăng Quốc Đống mà nói, cuộc sống cũng không có gì khác với bình thường, đều là như vậy.
Kỳ thi đại học bấy giờ áp dụng phương thức sau khi mình có điểm thì mới điền nguyện vọng vào, đến lúc đó nếu như qua, phía bên trường học sẽ gửi thư thông báo trúng tuyển tới. Sau khi thành tích cho ra và điền nguyện vọng, trước khi thư thông báo gửi tới, đợi đến thời gian, phải tự mình đi tới phòng tuyển sinh ở huyện tra xét, mà không thông báo thành tích cho từng người một.
Ngày điền nguyện vọng đó, Vạn Kim Chi cũng đi cùng chồng nhà mình, cô biết phỏng chừng mình không thi đỗ, nên điền một trường dạy nghề bình thường nhất trong huyện thành. Còn Lăng Quốc Đống điên cũng là đại học trong huyện thành, mấy nguyện vọng xa nhất cũng không ra khỏi tỉnh, dù sao vẫn còn vợ con nữa, nên anh ta cũng không tính đi quá xa.
Ngày mà thành tích cho ra, đại đội trưởng Uông Hữu Quý đặc biệt ghi lại chính xác toàn bộ họ tên của thôn dân và những thanh niên trí thức tham gia, thân là đại diện cho huyện tới hỏi điểm thi. Toàn bộ người tham gia thi đại học và không tham gia thi đại học đều vây bên ngoài văn phòng đại đội, đợi đại đội trưởng trở vê.
Khi Uông Hữu Quý trở về, nhìn thấy chính là cảnh tượng biển người tấp nập, khiến trái tim nhỏ đã chịu đả kích một lần ở trong huyện của ông ta, lại bị đả kích tiếp.
"Đội trưởng, thế nào rồi, thành tích thế nào rồi?" Có người tính cách nóng vội, nhìn thấy ông ta trở vê đã hỏi ông ta, còn suýt hỏi rõ vợ chồng thằng hai nhà họ Lăng cuối cùng thi được bao nhiêu điểm, những ngày này người trong thôn đều vò đầu bứt tai, chỉ đợi chuyện này.
Uông Hữu Quý liếc mắt nhìn Lăng Quốc Đống thật lâu, sắc mặt kỳ quái đến cực điểm.
"Đội trưởng, chú mau báo thành tích đi." Người không thi còn gấp hơn cả người thi, cảm thấy hôm nay đội trưởng thật chẳng ra làm sao, đặc biệt là sắc mặt, giống như bị táo bón mười ngày, lẽ nào là thi quá thấp nên không có mặt mũi nói?
"Gấp cái gì." Đại đội trưởng trừng mắt nhìn người chen miệng vào đó, rồi lôi một tờ giấy từ trong túi ra, dựa theo thứ tự ghi tên lúc đầu để báo thành tích.
"La Quán Thanh, 299 điểm."
"Quản Trang Trang, 287 điểm"...
ebookshop.vn ebook truyện dịch giá re
"Vạn Kim Chi, 57 điểm”"
Thành tích đằng trước có tốt có xấu, nhưng không có người nào dưới một trăm, thành tích của Vạn Kim Chi cũng nằm trong dự liệu của người trong thôn, nhưng vẫn dẫn đến một trận cười âm của người trong thôn.
"Đừng nản chí, năm mươi bảy điểm đã rất lợi hại rồi, tổng điểm mới có bốn trăm thôi, đổi lại là chúng tôi, ai thi cũng chưa chắc đã thi ra được thành tích này." Chị em tốt của Vạn Kim Chi ở bên an ủi cô ấy, Vạn Kim Chỉ nở nụ cười, sắc mặt có hơi căng thẳng, bây giờ còn chưa báo đến chồng cô ấy nữa.
Ngay khi thành tích của Vạn Kim Chi cho ra, trên thực tế người trong thôn cũng không ôm hy vọng gì với thành tích của Lăng Quốc Đống, chỉ cầu anh có thể trên tám mươi, tốt xấu gì cũng không khó coi đến vậy. "Lăng Quốc Đống, bốn trăm điểm, ngữ văn bốn ba điểm, chính trị bảy năm, toán tám mươi chín điểm, lý hóa chín mươi tư điểm, anh ngữ chín mươi chín điểm." Uông Hữu Quý báo đến cuối, cuối cùng cũng báo đến tên của Lăng Quốc Đống.
Lăng Quốc Đống báo danh vào chuyên ngành ngoại ngữ, vì vậy có thêm một môn anh ngữ, đối với anh ta mà nói, tổng điểm là năm trăm điểm.
Đại đội trưởng nhìn thấy vẻ mặt sái quai hàm của người trong thôn, trong lòng cũng hài lòng, ông ta nói rồi mà, không thể chỉ có mỗi mình ông ta bị dọa sợ được, có nạn cùng chịu, nỗi kinh hoàng này nên là cả thôn cùng chịu.
"Đội... đội trưởng... có phải ông kiểm sai thành tích rồi không?" Không phải người trong thôn không coi trọng Lăng Quốc Đống, mà là thành tích này quá không nên có, đặc biệt là môn anh văn đó, cái thứ tiếng nước ngoài đó, một trăm điểm tuyệt đối mà Lăng Quốc Đống lại có thể thi được chín mươi chín điểm, quá khiến người khó tin rồi.
"Ông nghĩ tôi ngu như ông chắc, tôi đã kiểm tra ba lần ở phòng tuyển sinh rồi, không ngoài ý muốn, thôn chúng ta thật sự sắp có một sinh viên đại học vê mặt ý nghĩa chân chính rồi."
Tâm trạng của đại đội trưởng có hơi phức tạp, vừa vui sướng lại vừa cảm thấy không thực tế, phỏng chừng tối nay, trong thôn có không ít người ngủ không yên đây. ...
"Cái khác cũng bỏ đi, nhưng tiếng nước ngoài, Quốc Đống này, cậu đã học thế nào vậy?" Im lặng chừng nửa ngày, có người không nhịn được cơn tò mò, nghe nói tiếng nước ngoài cũng khó học lắm, chữ nào cũng trông như con nòng nọc nhỏ, còn rất đau miệng, chưa bao giờ nghe nói cậu hai nhà họ Lăng nói bao giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận