Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 217: Phúc Lợi 3

Chương 217: Phúc Lợi 3Chương 217: Phúc Lợi 3
Phi Túc nghiêm túc dạy bảo cô gái nhỏ, thấy biểu cảm tức hồng hộc của cô, anh không kìm được giơ tay chỉ vào trán cô. Bây giờ quan hệ của hai người thân mật hơn năm đó nhiều rồi, làm một vài động tác cũng vô cùng thuận tay.
Sáu năm trôi qua, Phi Túc cũng cao hơn rồi, đúng một mét tám, Lăng Điềm đi đôi giày cao gót gân mươi phân của mẹ cô, lúc đứng với anh mà còn phải ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn anh, chứ đừng nói lúc không đi giày cao gót, có lúc đi cùng với anh, Lăng Điềm có cảm giác như ba dẫn con gái đi vậy.
Chỉ cần cô ngồi xổm xuống một chút, Phi Túc cũng có thể kẹp cô lên được.
"Này, mẹ em bảo em đưa cho anh."
Lăng Điềm nhét cái ô vào tay Phi Túc, lanh lợi vòng qua anh, chạy đến ghế phụ của xe tải, vừa nãy đối phương chế giêu cô, cô quyết định đơn phương lạnh nhạt anh trong một phút.
Phi Túc nhìn chiếc ô trong tay, không biết dì Vạn đã đưa ô cho anh không biết bao nhiêu lần rồi. Nhìn xem kìa, dì Vạn thích anh biết nhường nào, cứ sợ trời mưa anh không có ô sẽ bị ướt, xem ra những chiến lược mấy năm nay của anh cũng không uổng phí.
Trong lòng Phi Túc cảm thấy rất vui sướng, anh đi theo sau cô gái nhỏ, từ một bên khác lên ghế lái xe tải.
Đợi lên xe, anh nhận thức được dường như có gì đó không đúng, tâm mắt lướt xuống thân dưới của Lăng Điềm, nhìn phía dưới đầu gối lộ ra bắp chân thon thả, trắng nõn của cô gái nhỏ.
"Ở cái tuổi này của em mà mặc ít như vậy, lớn tuổi rồi dễ bị thấp khớp đấy." Phi Túc ân cần đắp một cái thảm lên đầu gối của Lăng Điềm và khuyên giải một cách rất nghiêm túc.
Lăng Điềm nhìn nhìn cái thảm trên gối mình, rồi lại nhìn nhìn mặt trời cuối tháng sáu bên ngoài cửa sổ, đây là đang bảo vệ cô hay chơi cô vậy. Anh tìm cho cô một cô gái mặc váy vào cuối tháng sáu mà bị thấp khớp xem thử nào.
Phi Túc nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn không nói gì, trong lòng nhẹ nhõm, đạp ga lái xe tải đi về phía trạm xe, đợi chạy xe được một lúc thì Phi Túc nghĩ lại, không đúng, bây giờ vẫn còn trên xe, anh đắp thảm cho cô gái nhỏ làm gì, đây không phải là đang tước đoạt phúc lợi của bản thân anh sao?
"Chị cả."
Lăng Điềm nhìn thấy người chị đã xa cách gần một tháng, cô hoan hô chạy qua đó, Phi Túc không khỏi thấp thỏm khi nhìn thấy cô chạy trên đôi giày cao gót đó, anh đi sát theo sau Lăng Điềm như con gà mái đang che chở gà con của mình vậy, sẵn sàng bảo vệ cô bất cứ lúc nào.
Nghĩ đến việc vô tình có thể ôm một cái thì còn có chút vui.
Lúc này trong mắt của Lăng Kiều cũng chỉ có cô em gái yêu quý của mình, ngay lập tức Lăng Kiều dang rộng hai tay ôm cô vào trong lòng.
"Chị cả, em nhớ chị quá đi mất." Lăng Điêm không kìm được muốn làm nũng với chị cả, đây là một cảm giác vô cùng kì diệu, chỉ cần ở cùng với chị cả, cô cảm giác cho dù mình có làm sai chuyện gì thì cũng sẽ được bao dung.
"Chị cũng nhớ em, chị đem về cho em rất nhiều quần áo đẹp ở Cảng Thành nè, đều là những đồ mà các cô gái tuổi em thích đấy, còn nữa, chị cả còn mua cho em một cái máy nhắn tin, sau này học đại học, có chuyện gì thì cứ gửi tin nhắn cho chị cả." Đối với em gái yêu dấu của mình, khí chất mạnh mẽ và kiên quyết trên người Lăng Kiêu dịu bớt trong phút chốc, giống như một người chị gái bình thường, hai chị em ôm nhau thắm thiết.
Hai người đàn ông ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, sao có thể không vui được.
"Đây là Điềm Điềm nhỉ, chúng ta cũng có nhiều năm chưa gặp nhau rồi." Người thanh niên vẫn luôn đứng bên cạnh Lăng Kiều cắt ngang cuộc trò chuyện của hai chị em, giọng nói của anh ấy trâm thấp có chút từ tính, có chút giống với giọng nói của phát thanh viên, đặc biệt là bây giờ vì muốn lấy lòng em gái của người trong lòng, anh ta cố ý đè thấp giọng, điều đó càng cho người ta một cảm giác vô cùng thoải mái.
Trước kia Lăng Điềm vẫn không biết mình là người thích người có giọng nói hay, sau khi nghe thấy giọng nói này, cô không kìm được mà nhìn người đến thêm một cái.
“Anh là?" Lăng Điềm cảm thấy người trước mặt có hơi quen, nhưng lại không nhớ ra rốt cuộc là đã gặp ở đâu, gặp nhau khi nào.
Người đàn ông đứng bên cạnh chị cả hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi sọc trắng xám và quần tây màu xám đậm, mặc dù thành phố Bạch Châu cuối tháng sáu đã bắt đầu nóng nực, nhưng cúc áo của anh ta vẫn được cài tỉ mỉ, và anh ta cao hơn chị cả đúng nửa cái đầu. Chị cả cao một mét sáu lăm, còn mang đôi giày cao gót, chiều cao của người đàn ông phía đối diện thì khoảng một mét bảy tám, cũng xem như là khá cao rồi, cũng giống như anh Túc, hoàn toàn chính là ngoại tộc, không thể lấy người đàn ông bình thường ra so với anh ta được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận