Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 115: Vợ Chồng Bàn Bạc

Chương 115: Vợ Chồng Bàn BạcChương 115: Vợ Chồng Bàn Bạc
Nhà họ Vạn đông người, gian phòng cũng có hơi chật, buổi tối Vạn Đa Lộc ở cùng phòng với ba mẹ, nhường phòng mình cho gia đình chị hai ở, phòng cũng không lớn, nhưng một gia đình bốn người chen chúc vẫn có thể ở được.
Muộn như vậy rồi, cái nồi trên bếp cũng đã lạnh, Vạn Kim Chi không muốn hai đứa con gái chịu thiệt, tốt xấu gì trước khi cô ấy gả đi cũng ở nhà này gần mười năm, vô cùng hiểu kết cấu của mỗi một căn phòng. Cô ấy hâm nóng bánh bột ngô mang theo từ nhà để đối phó cho qua bữa cơm tối, lại đun thêm một nồi nước nóng, rửa mặt và cho các con ngâm chân, làm xong hết thảy, lúc này mới tắt đèn đi ngủ.
Lúc này, ngoại trừ trong căn phòng bên cạnh truyền tới mấy tiếng ho của ông cụ, và tiếng đối thoại mập mờ không nghe rõ được từ những căn phòng khác, thì gân như không có tiếng gì khác.
Lăng Kiều nghĩ, tối nay phỏng chừng mấy mợ đều ngủ không ngon, vào huyện thành chữa bệnh, tiền ai chỉ thì bọn họ cũng đã hiểu rõ.
Nhưng cũng may, chỉ quan sát tối hôm nay cũng thấy mấy cậu vẫn đáng tin hơn so với mấy người bên nhà nội, đặc biệt là cậu tư, ngoại trừ câu nói khi anh ta vừa mở miệng đó, thì những lời sau đó đều có lý có căn cứ, là một người có trách nhiệm, nếu như những lời đó không phải diễn trò, vậy trong họ hàng thân thích ở hai bên ba mẹ này, có lẽ tương lai sẽ có vài hộ gia đình có thể qua lại.
Còn có một điểm nhất định phải chú ý, cứu gấp chứ không cứu nghèo, tuyệt đối không thể một lần hai lần để người khác cảm thấy bọn họ là người tiêu tiên như nước, bằng không đến lúc đó bà ngoại chỉ là nhà bà nội tiếp theo.
Lăng Kiều hơi nghiêng đầu nhìn về phía ba mẹ, không biết lúc này ba mẹ ngốc nghếch ngọt ngào và ngây thơ này có biết điểm này không.
"Với tình hình của ba, lần này phỏng chừng tốn không ít tiền đâu."
Theo quan sát của Lăng Quốc Đống, ba vợ anh ta bị thương không chỉ ở đầu, sợ rằng xương sống cũng bị thương luôn rồi, bằng không sẽ không nằm trên giường không nhúc nhích được.
Kiếp trước tốt xấu gì anh ta cũng là một pháp sư, vẫn cao quý hơn dân thường không có ma hạch, cũng không có võ hồn rất nhiều, đối với tiền tài, cũng không coi trọng như dân chúng bình thường ở thời đại này, lấy tiền chữa bệnh cho cha vợ, đương nhiên anh ta cũng sẽ không phản đối.
Thực ra chuyện này rất dễ lý giải thôi, không chỉ là ba của Vạn Kim Chi, mà nếu như đôi ba mẹ bất công đó của mình mắc bệnh nặng, lẽ nào mình còn có thể trơ mắt nhìn mà không bỏ tiền? Sự khác biệt giữa người và súc sinh không phải ở chỗ này sao? Có vài chuyện, người có lòng đều không thể làm đến tuyệt tình.
Nhưng bất cứ chuyện gì cũng có giới hạn, giúp quá nhiều người ta sẽ sinh ra ỷ lại, đây cũng không phải là nói đùa thôi đâu.
"Ngày mai đưa đến bệnh viện, chúng ta phải hỏi cho rõ đại khái chi phí là bao nhiêu trước, hôm nay mẹ cũng lấy hết tiền trong nhà ra rồi, chị cả và mấy dì thì bỏ đi, tiền không đủ thì nhà chúng ta và mấy người Đa Lộc chia đều, bọn họ không có tiên chúng ta cứ ứng trước cho, nhưng chuyện phải nói rõ ràng trước, tiền này không thể cho mượn không được."
Trong bóng tối, Lăng Quốc Đống phân tích với vợ, không phải anh ta tiếc những đồng tiền đó, mà là không thể để các anh chị em trong nhà cho rằng tiền của bọn họ dễ có được, sau này có chuyện gì cũng bám vào gia đình bọn họ. Lăng Kiều nghe lời phân tích của ba, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra ba mẹ cũng không ngốc như biểu hiện trong ngày thường, mà vẫn là có chút tâm cơ.
Lăng Kiều đã yên tâm, lại liếc mắt nhìn em gái ở bên cạnh đã ngủ say. Đứa ngốc nghếch ngây thơ ngọt ngào chân chính này chạy đường vài tiếng, đã sớm mệt xỉu rồi, ngâm chân với nước nóng xong cũng đã không cưỡng lại được lời mời gọi của thần ngủ, bụng nhỏ phập phồng lên xuống, ngáy khò khò ngủ vô cùng ngon.
Lăng Kiều chèn góc chăn giúp em, nhà bà ngoại không bằng nhà mình, mùa đông trong nhà than đá đầy đủ, mỗi ngày giường đất đều được đốt rất ấm, nếu như buổi tối đá chăn đi, rất có khả năng sẽ cảm mạo.
Đứa ngốc ngây thơ ngọt cảm giác được lời kêu gọi của nguồn nhiệt, lại chúi vê phía chị gái, không biết mơ thấy ăn gì ngon, mà cái miệng nhỏ chóp chép, suýt thì rớt nước miếng.
Vạn Kim Chỉ không biết con gái lớn vẫn còn tỉnh, cô ấy cho rằng hôm nay hai đứa trẻ đó mệt nửa ngày, vừa chui vào chăn đã ngủ rồi.
"Cứ làm như anh nói đi.'
Bạn cần đăng nhập để bình luận