Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 173: Chia Nhà 3

Chương 173: Chia Nhà 3Chương 173: Chia Nhà 3
Bạch Xuân Kiều không muốn xen vào việc này nhưng giờ lửa đã cháy lan tới cô ta, trả lời cũng không được mà không trả lời cũng không xong, nhưng mà vấn đề này cô ta đồng ý với ý kiến của Lăng Quốc Đống, bất kể là nam hay nữ, đều là vật báu quý giá của mẹ, Bạch Xuân Kiều thương yêu hai cô con gái, đương nhiên sẽ không nghe ông Lăng nói càn mà không cho con gái đi học.
Còn bà Từ, bà ta rất muốn nói con gái bà khác với hai đứa nít của nợ nhà thằng hai, nhưng trông mặt Vạn Kim Chi đã xuống sắc với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, bà ta còn dám nói sao?
"Thế là mày muốn quyết tuyệt tới chết với ba mày phải không, được lắm, hôm nay chúng ta phân chia cái nhà này triệt để luôn đi." Ông Lăng dồn sức ho khan mấy hơi, mặt đỏ phừng phừng tức giận vỗ bàn.
"Răng rắc..."
Vạn Kim Chi cầm trên tay một nắm gỗ vụn, cái ghế cô ấy đang ngồi hình như thiếu mất một bên tay nắm, nhìn dấu vết còn sót lại như là tay không bóp nát.
"Ba, ba cứ nói tiếp đi, đừng để ý đến con." Vạn Kim Chi mặt không đổi sắc cười, nhìn mà bủn rủn cả chân tay, ông Lăng vừa mới còn muốn mắng thêm thằng con hồ đồ ngu xuẩn thêm một trận nhìn thấy cảnh tượng này bao nhiêu lời nói ra đến cửa miệng lại nuốt ngược trở vào.
Lăng Quốc Đống nhìn ba mẹ mình ngồi ở gian nhà chính, nét mặt không nén nổi vẻ chua xót.
"Con biết ba mẹ sợ con làm liên lụy đến anh cả và chú ba cô út, vậy thì tách riêng ra triệt để như ba mẹ mong muốn đi, nhà chúng con đã ra ở riêng từ khi con và Kim Chi lấy nhau, hiện nay con đã thi lên đại học, cuộc sống sau này sẽ dễ sống hơn anh em, ba mẹ hai người muốn chia cho ai của cải gì thì cho đi, vê phí phụng dưỡng ba anh em chúng con cùng chia đều nên phần con đưa cho ba mẹ sẽ tuyệt không thiếu một xu nào."
Vừa rồi Lăng Hữu Điền nói muốn chia nhà là tức quá lời trong lúc nóng giận nhất thời mà thốt ra, nhưng đâm lao thì phải theo lao, nhà này không phân không được rồi, nhìn vẻ mặt cô đơn của thằng con, lòng ông Lăng co rút đau đớn mấy phần, nghĩ mình thân làm ba có phải đã quá nóng giận rồi hay không.
Lần phân nhà này không giống với trước đó, không chỉ phải mời một bậc cha chú trong dòng họ Lăng đến mà còn phải mời Uông Hữu Quý là cán bộ trong thôn đến chứng kiến, xem như là một nhà Lăng Quốc Đống tách ra hoàn toàn.
Có uy hiếp vô hình vừa rồi của Vạn Kim Chi, không ai dám bày trò công phu sư tử ngoạm, định mức phụng dưỡng như những ông bà cụ khác trong thôn, từ giờ về sau mỗi năm Lăng Quốc Đống chu cấp cho hai ông bà ba mươi đồng phí phụng dưỡng cùng với năm mươi cân lương thực.
Số tiền này so với mức trung bình ở thôn là cao rồi, dù sao Lăng Hữu Điền với Từ Ái Quyên không già yếu đến mức phải túc trực chăm sóc, nhất là dưới hoàn cảnh Lăng Quốc Khánh và Lăng Quốc Phú không cần phải chi trả cho khoản này, trông người con như Lăng Quốc Đống càng tội nghiệp làm sao.
Thỏa thuận phân nhà còn nêu rõ chỉ phí trả cho hai ông bà khi ốm đau bệnh tật, chia đều cho ba anh em, phí tổ chức tang lễ về sau cũng như thế, đồng thời, dưới yêu cầu của Lăng Hữu Quý và trưởng bối nhà họ Lăng, thỏa thuận còn ghi rõ ngoại trừ phí phụng dưỡng, sau này nếu hai ông bà có lý do bất đắc dĩ khác có nhu cầu cần tiền của phải được đáp ứng do sau khi qua dời tài sản của hai người chia hết cho đám con, trách nhiệm nuôi dưỡng chủ yếu thuộc về con cả Lăng Quốc Khánh cùng con ba Lăng Quốc Phú sẽ có sự phân chia chỉ tiết, xem như để đảm bảo quyên lợi của Lăng Quốc Đống.
Vẫn là hai vợ chồng ra oái oăm chứ trưởng lão nhà họ Lăng không đến mức đưa ra những điều khoản vụn vặt này giúp bậc con cháu như Lăng Quốc Đống.
Ngày hôm sau lễ mừng thọ tổ chức linh đình, nhưng người đến chung vui đều nhận thấy được bầu không khí lắng đọng, nhất là khi trông thấy đôi mắt đỏ lừ của cậu hai nhà họ Lăng, vừa nhìn biết ngay là suốt đêm không ngủ, những dân làng biết chuyện xảy ra vào buổi tối ngày hôm trước đều cảm thấy thương cảm cho anh ta, hai ông bà già thiên vị cùng với mấy đứa con ở vị trí được thiên vị kia bị thôn dân cho bao nhiêu ánh nhìn lên án, hoặc thẳng thắn hoặc ngấm ngầm, nhìn vào như thể bắt ép người ta lắm ấy, khổ không sao tả nổi, còn hơn cả ăn hoàng liên.
Lăng Quốc Đống với đôi mắt đỏ quạnh lặng lẽ xoa xoa eo, tối hôm qua giả bộ đáng thương anh ta lại một lần nữa chiếm được thượng vị ở bên trên, lần này đã có tiến bộ hơn so với những lần trước, hăng hái chiến đấu tận ba hiệp, ham vui quá kết quả làm cho thắt lưng ê ẩm, toàn thân mệt mỏi giã rời, mắt cay xè, buồn ngủ quá đi mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận