Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 147: Chân Giò Kho 1

Chương 147: Chân Giò Kho 1Chương 147: Chân Giò Kho 1
Hôm qua ngủ trễ, răng bên trái hơi sưng chứ không phải cô tin lời của em gái mới dùng răng bên phải để ăn, Lăng Kiều thầm nghĩ đến khuôn mặt của mình, tuy cảm thấy cách nói này rất không đáng tin, nhưng do bản tính trời sinh của con gái, Lăng Kiều đã bị khuất phục rồi.
Thấy em gái cười trộm, Lăng Kiều chọt chọt chiếc má căng phúng phính của em gái. Khi nãy hai chị em nói chuyện rất nhỏ tiếng, ngoài hai người, những người bên cạnh không hề nghe thấy. Trong mắt Lý Kiện và Hàn Thu Nguyệt, tình cảm của đôi chị em này rất tốt, vẻ ngoài nhỏ nhắn cũng khiến người khác yêu mấn vô cùng.
Một người nảy sinh suy nghĩ kết hôn sinh con, một người nảy sinh suy nghĩ mau chóng ép con trai xem mắt, kết hôn sinh cháu. Cả hai người đồng thời cũng cảm thấy người đàn ông có một gia đình hạnh phúc, hòa thuận như thế này là người đàn ông tốt, lại càng thêm ấn tượng tốt với Lăng Quốc Đống, cũng khiến Lăng Quốc Đống vừa mới nhập học đã có thêm một người bạn tốt trong tương lai. ...
"Tiểu Kiện, lát nữa tan học thì đến nhà anh, cháu gái em nấu món chân giò kho mà em thích nhất đấy."
Lăng Quốc Đống ôm một chồng sách ngoại văn dày cộm đi từ trong lớp ra, đúng lúc gặp Lý Kiện cũng vừa tan học đi ra từ lớp đối diện.
"Anh hai, em đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi em là Tiểu Kiện, cứ gọi thẳng họ tên em đi." Lý Kiện vò đầu. Khi còn ở nhà, mọi người đều gọi anh là Kiện Kiện, ở ký túc xá, anh ta lại là người nhỏ tuổi nhất nên mọi người đều gọi anh ta là Tiểu Kiện.
Nghe cách gọi này nhiều, Lý Kiện cảm thấy mình không hèn cũng hạ, không hiểu vì sao ba anh ta sống chết không cho anh ta đổi tên.
"Ừ, Tiểu Kiện." Lăng Quốc Đống nhẹ nhàng trả lời.
Nghe cách xưng hô quen thuộc, Lý Kiện tức trợn mắt, nhưng nghĩ đến món chân giò kho của cháu gái, anh ta lại nhịn không được mà thèm nhỏ dãi, người lớn rộng lượng tha thứ cho người anh hai không đáng tin này.
Chớp mắt, Lăng Quốc Đống đã là sinh viên năm 2. Trong phòng ký túc xá, anh ta vẫn không phải là người lớn tuổi nhất, anh cả của phòng là Lâm Tỉnh, người tỉnh Phúc Giang, 30 tuổi, tính tình phóng khoáng, đảm nhận vai trò anh cả. Lăng Quốc Đống lớn tuổi thứ nhì nên đương nhiên trở thành anh hai, còn Lâm Kiện, cậu ta là em út.
Khi mới nhập học, vài người trong phòng vẫn thường đi đi về về cùng nhau, nhưng mọi người là đàn ông, sẽ không dính nhau như hội chị em. Sau này dần quen rồi, tự nhiên cũng có cho mình hội nhóm riêng. Lăng Quốc Đống tính tình nhã nhặn, thoạt đầu nhìn giống như có thể chơi với mọi người, nhưng sự thật là cách cư xử như vậy càng tạo cảm giác xa cách. Bạn cùng phòng không có ác cảm với anh ta, nhưng cũng không đến mức thân thiết như bạn chí cốt.
Về phần Lý Kiện, có lẽ do duyên số, hai người cách nhau 10 tuổi, tính cách dường như cũng khác biệt nhưng lại hợp nhau một cách bất ngờ. Hai người lại còn là hai sinh viên ngoại ngữ duy nhất trong phòng, dù về sau Lăng Quốc Đống đã không còn ở ký túc xá nhưng cả hai vẫn thường cùng nhau ăn cơm.
Trải qua một năm sống ở thành phố, Lăng Quốc Đống đã nhìn trúng một căn nhà ở gần đại học Sư phạm Giang Chiết. Ngôi nhà có cấu trúc tam hợp viện đúng chuẩn, có sân nhỏ và giếng nước, vừa to vừa rộng rãi. Quan trọng hơn là vị trí tốt, không chỉ gần trường đại học, gần đó còn có trường tiểu học và cấp hai khá tốt. Bởi vì đó là khu dân cư nên có một hợp tác xã mua bán rất lớn và cửa hàng bách hóa chỉ cách một trạm xe buýt là tới.
Giá của căn nhà đó không rẻ nhưng nhờ có một loạt các chính sách có hiệu lực từ năm ngoái, việc mua bán cá nhân đã không còn là tội nặng, Lăng Quốc Đống đã bán một ít dược liệu lâu đời và bỏ ra 2 vạn tệ để mua lại căn nhà đó.
Không nhiều người biết việc này, ở trường ngoài Lý Kiện, những người bạn cùng phòng khác đều tưởng đó là nhà anh ta thuê, người ở quê cũng vậy, hoàn toàn không nghĩ bọn họ có đủ tài chính để mua được nhà ở thành phố.
Lý Kiện đã rất quen thân với nhà họ Lăng, anh ta cũng không phải loại mặt dày chỉ biết ăn không của người khác. Tuy anh ta cũng thấy được điều kiện của anh hai dường như còn tốt hơn trong tưởng tượng của anh ta, nhưng anh ta cũng không rõ vì sao anh hai và chị dâu có xuất thân nhà nông lại có thể giàu có đến vậy.
Anh ta nhớ đến món cá chình khô do mẹ gửi đến cách đây không lâu, đó là cá do cậu anh ta đi biển cố ý giữ lại cho anh ta, thịt cá chắc và nhiều, cháu gái thứ tham ăn của anh ta nhất định sẽ thích lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận