Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 406: Cả Nhà Du Lịch Đến Tây Huyễn 68

Chương 406: Cả Nhà Du Lịch Đến Tây Huyễn 68Chương 406: Cả Nhà Du Lịch Đến Tây Huyễn 68
Nướng cầu gai tốn không ít thời gian của Lăng Điềm, ngoại trừ hai món ăn mặn này, cô bé lại xào một món trứng gà tế thanh.
Cầu gai giống với heo mập ở hiện đại, tế thanh thì tương đương với rau hẹ ở hiện đại, bê ngoài tương tự, vị cũng tương tự, nhưng hương vị của tế thanh, thơm hơn một chút, xào chung với trứng gà nhảy, vừa tươi vừa thơm, vô cùng hợp ăn với cơm.
Lo lắng đến khẩu vị của Thú Nhân, Lăng Điềm đánh ước chừng đánh ba mươi cái trứng gà, xào trọn hai nồi, dựa theo kinh nghiệm trước kia của cô bé, như vậy mới có thể đủ cho mấy con thú kia, nhất là người kia nhà mình nhìn qua là một meo meo cỡ lớn hình thú ăn.
Thịt thỏ tuyết xào, vịt lục tiễn hâm, cùng với hai món thức ăn chay khác, bày đầy một bàn, đặt ở gia đình người thường, chỉ sợ đã đủ ăn mười ngày nửa tháng, mà ở nhà họ Lăng, cũng chỉ là chuyện một bữa cơm.
Nếu không phải nhìn ở trên phí ăn uống đủ cao mà Gale bọn họ đưa cho, Lăng Điềm cũng không nguyện nấu nhiều cơm tập thể như vậy mỗi, quả thực chính là vũ nhục đối với kỹ năng nấu nướng của cô bé.
Lần này ăn cơm không đúng lúc, mới vừa ngồi xuống, cánh cửa của cửa hàng đã bị gõ vang.
Vạn Kim Chi tưởng những du khách ngoại lai muốn mua món kho, không biết giờ này bọn họ đóng cửa nghỉ ngơi không bán đồ ăn, mở cửa định nói một tiếng với khách, bảo bọn họ sau ba giờ chiều hãy qua.
Ai biết người đến gõ cửa cũng không phải khách, mà là một Thú Nhân lớn lên không khác lắm với Côn.
"Xin chào, xin hỏi con tôi Côn có ở đây không?"
Hổ hoàng là người tới, nhìn loài người giống cái trước mắt, ông ta kiêu căng ngẩng đầu ưỡn ngực, mang theo ngạo khí mơ hồ.
Tộc Song Dực Hổ tôn quý, sẽ không rơi khí thế ở trước mặt loài người.
Cha, con trai?
Trong sự mơ hồ, Vạn Kim Chi đã đón người đi vào.
Hổ hoàng ngửi thấy mùi thức ăn trước kia chưa từng có, cũng mơ hồ ngồi xuống, chào hỏi với con trai và bạn bè của con trai, giật lấy chén của anh ta không khách khí bắt đầu ăn cơm.
Lại mơ hồ, tất cả mọi người chưa kịp phản ứng lại, bữa cơm này đã mơ hồ ăn xong rồi.
Bởi vì nhiều hơn một đại dạ dày vương gia nhập, Lăng Điềm dựa theo sức ăn trước kia của mọi người đồ ăn nấu ra thiếu chút nữa không đủ ăn, cũng may trong nhà còn có món kho chuẩn bị bán buổi tối, lúc này mới miễn cưỡng đối phó qua.
"Cô gái nhỏ đáng yêu, tay nghề của cháu cũng đủ cho cháu có được một hữu nghị trân quý đến từ tộc Song Dực Hổ vĩ đại."
Hổ hoàng xoa xoa miệng, không dấu vết sờ bụng của mình, nhìn cô gái nhỏ được tiên đoán là chúa cứu thế ở trước mắt, hòa ái nói.
Lời kia vừa thốt ra, tất cả mọi người tin tưởng ông ta chính là cha của Côn không sai, biểu cảm rắm thối đều giống nhau như đúc, Côn thường xuyên treo lời này ở ngoài miệng, chỉ sợ cũng là học được từ Hổ hoàng nhỉ.
"Món quà này, xem như bù lại thất lễ chú không mời mà tới."
Hổ hoàng lấy ra một chiếc nhẫn từ trong ma khí không gian, bên trên được khảm một viên đá quý lóe sáng, bên trong ẩn chứa ma lực mạnh mẽ, khiến cho mọi người ngoại trừ Lăng Điềm cảm nhận được cái này rất có thể là một ma hạch cấp tám trở lên.
Không chỉ có Côn, ngay cả sắc mặt của Caesar và Gale đều thay đổi, không rõ vì sao Hổ đột nhiên xuất hiện, lại tặng món quà quý trọng như vậy cho Lăng Điềm.
Nhưng Hồ hoàng hoàn toàn sẽ không có cho Lăng Điềm cơ hội từ chối, bỏ nhẫn xuống, rồi dẫn Côn rời đi.
Lăng Điềm mơ hồ ý thức được, nhưng lại không quá xác định, nhìn thấy mặc dù em dâu vẫn mặc áo choàng ở nhà, che đôi tai tinh linh của mình, cảm thấy hai cô hình như rước lấy một phiên phức lớn cho gia đình rôi, sau khi Gale và Caesar xin từ biệt, cả nhà nhân tụ tập tới phòng của cha Lăng mẹ Lăng, thương lượng xử lý lời nói dối lúc trước vì hợp lý sự quen biệt của Olivia với bọn họ như thế nào.
Cô bé không phải chúa cứu thế, nhưng ánh mắt đánh giá tìm tòi của Hổ hoàng vừa nãy, cùng với món quà quý trọng tùy ý tặng, đều biểu hiện đối phương dường như biết được, hơn nữa cho là thật.
Lăng Điềm có chút đau đầu, cô bé vừa không có ma lực vừa không có đấu khí, đến thế giới này thật sự chỉ mua nước tương thôi, cô bé thề. ...
"Phụ hoàng, cha đánh con làm gì."
Hai tay Côn ôm đầu, chạy trốn khắp nơi.
"Đồ bất hiếu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận