Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 368: Cả Nhà Du Lịch Đến Tây Huyễn 30

Chương 368: Cả Nhà Du Lịch Đến Tây Huyễn 30Chương 368: Cả Nhà Du Lịch Đến Tây Huyễn 30
"Hôm nay tên Thú nhân Song Dực Hổ đó tuyệt đối không phải tới vì mặt của Phi Túc, mà là hướng về năng lực thú hóa vừa nãy hiện ra của Phi Túc, cũng may đối phương cũng không có chú ý tới ảnh hưởng ở trong đó của Điềm Điềm, về sau cẩn thận một chút, vì có thể lừa gạt cho qua."
Trong toàn gia đình, đoán chừng chỉ có Lăng Quốc Đống còn có vợ chồng Lăng Kiều nhìn hiểu được, cho nên lúc trước khi Côn làm trò cười, bọn họ đều không có nhúng tay, nhưng không nghĩ chuyện trở nên càng phức tạp.
Cũng không trách Lăng Quốc Đống bọn họ trước kia không có chú ý tới vấn đề này, lúc trước cũng nói, thú nhân cuồng hóa là tuyệt kỹ mà một bộ phận người cực nhỏ lúc ngẫu nhiên mới có thể sử dụng được, chỉ được nhắc đến trong đất nước Thú Nhân, mà trên sách lưu thông ở thế giới con người, rất ít có thể nhắc tới danh từ đặc biệt cuồng hóa này, mặc dù là nhân sĩ sinh ra và lớn lên ở đại lục Ma Vũ, Lăng Quốc Đống không biết cũng bình thường.
Nghe xong phân tích của chồng, Vạn Kim Chi nhẹ nhàng thở ra, cô ấy đã nói mà, không ai có thể mù như vậy.
Ách -
Nhìn thấy con gái cẩn thận hai tay che ở sau người, thân thiết vui đùa âm ï với Phi Túc, Vạn Kim Chi vẫn thu hồi câu nói vừa nãy kia, dù sao đứa mù nhất là cô ấy sinh ra. ...
Ngày hôm sau khi Lăng Điềm ra khỏi cửa mang một cái bao tay, vào thí nghiệm, như vậy có thể kéo dài thời gian tiếp xúc cuồng hóa, từ ban đầu trực tiếp tiếp xúc da thịt lập tức khiến cho Phi Túc điểm cuồng hóa, hiện giờ đeo bao tay, đoán là phải tiếp xúc năm sáu phút mới có hiệu quả.
Trong đại lục Ma Vũ cũng có không ít Thú Nhân che dấu đặc thù Thú Nhân của mình hành tẩu bên ngoài, lỡ như gặp đám đông chen chúc không cẩn thận có tiếp xúc lại làm chi thú cuồng hóa, vậy phiền phức rồi.
Một lần hai lần còn có thể nói là trùng hợp, giờ nhiều rồi, người có tâm dù sao cũng có thể phát hiện nguyên do, hiện giờ mang bao tay thì tốt rồi, ít nhất đối với thú xa lạ, Lăng Điềm cũng sẽ không không có chuyện gì nắm tay người ta năm sáu phút.
Nhưng thời tiết sáng sủa ấm áp lại đeo một bộ bao tay vẫn rất kỳ lạ, nhưng trước khi người nhà họ Lăng nghiên cứu ra được phương pháp, cũng chỉ có thể như vậy.
"Này, anh bạn."
Ngày hôm sau, Phi Túc mở cửa ra, nhìn thấy chính là một con hổ nhe một hàm răng trắng, cười vô cùng sáng lạn.
Đây nhất định là ác mộng còn chưa tỉnh, Phi Túc lại đóng cửa lại.
"Anh bạn, cùng ăn cơm không? Tất cả mọi người là Thú Nhân, tôi nghĩ trước đó chúng ta có hiểu lâm, nhưng tôi có thể giải thích."
Côn suy nghĩ cả đêm, cảm thấy mình có lẽ vẫn nên nói thẳng với Thú Nhân tộc Yêu Miêu đó rõ ràng mới được, bởi vậy sau khi Phi Túc manh nha đóng cửa, Côn bắt đầu không ngừng gõ cửa, ý đồ giải thích chuyện ngày hôm qua với Phi Túc.
"Cho nên anh chỉ là muốn hỏi rõ nguyên do tôi có thể cuồng hóa sao?"
Tất cả đều giống như cha vợ đại nhân đoán, giờ phút này mở cửa lại nhìn thấy khuôn mặt đó của Côn, Phi Túc cảm thấy cũng không khó chịu như vậy.
"Anh theo tôi đến đây đi."
Phi Túc giương mắt nhìn anh ta một cái, sau đó lập tức đi xuống dưới lâu.
Vẻ mặt Côn vui sướng, anh ta không nghĩ tới Thú Nhân của tộc Yêu Miêu này dễ nói chuyện như vậy, đối phương dự định dạy anh ta bí quyết sao?
"Ông chủ, tới mười con gà Nhảy, quên đi, vẫn là mười con vịt Lục tiễn đi, năm con nướng, năm con luộc, sau đó lại thêm ba mươi cân cơm."
Quán trọ có quán ăn nhỏ của mình, bán đều là thức ăn bình thường.
"Cậu quá khách sáo, tuy rằng tôi là Thú Nhân Song Dực Hổ vĩ đại, chỉ là một lúc ăn một bữa vịt Lục tiễn lại thêm hai ba cân cơm vẫn tới giới hạn rồi."
Côn thấy Thú Nhân tộc Yêu Miêu này còn mời anh ta ăn cơm, có hơi ngượng ngùng, định chờ cơm nước xong, vẫn là anh ta tính tiền tương đối tốt.
Phi Túc không tiếp lời anh ta, mà chọn một vị trí ngồi xuống.
Vịt nướng là có sẵn, Phi Túc gọi cơm có hơi nhiều, chủ quán lên hai mươi cân trước, còn lại bây giờ nhanh chóng lên nồi nấu, đến lúc đó cùng đưa lên với vịt Lục tiễn luộc.
Năm con vịt nướng, mấy thùng cơm, bày đầy một bàn, Côn đang chờ Phi Túc dạy bí quyết cuồng hóa, lại nhìn thấy Phi Túc ôm lấy một thùng cơm, nắm lên một con vịt Lục tiễn, ăn rất nhanh.
Cũng đúng, cả đêm, mới vừa tỉnh lại luôn phải ăn một chút gì đó, có lẽ đối phương muốn ăn xong nói sau, vừa khéo Côn cũng đói bụng, cầm lấy một cái bát không bên cạnh, xới một bát cơm cho mình ăn từng ngụm từng ngụm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận