Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 209: Hãm Hại 2

Chương 209: Hãm Hại 2Chương 209: Hãm Hại 2
Đứa nhỏ này không phải khôn ngoan sao, muốn đứng ở trên điểm cao đạo đức ép bọn ông tha thứ cho thằng cha đó của cậu ta, chiêu này ông ta cũng biết.
Nếu bọn họ nói dễ nghe như vậy, không mưu toan tiền bạc không ham muốn nhà cửa, chỉ muốn bồi thường lỗi lầm phạm phải năm đó, vậy bây giờ ông ta có người hiếu thuận rồi, cả gia đình chướng mắt này có phải có thể ngoan ngoãn cút đi không.
Hải Nhất Thần run môi, muốn phản bác lời nói vừa nãy của ông nội, nhưng nghĩ không ra lý do phản bác.
Nếu cậu nói mấy người đối diện đó là người ngoài, chỉ nhìn trúng tiền của bọn họ, ông nội bà nội phỏng chừng sẽ nói người ngoài thì thế nào, con trai ruột còn có thể tố cáo cha ruột mẹ ruột, nhìn thấy ánh mắt ông nội hiền hoà lại lợi hại, Hải Nhất Thần cảm thấy mình giống như bị lột hết quần áo, tí tâm tư ấy ở dưới tầm mắt ông ta không có chỗ nào che giấu, trắng trợn, khiến người ta xấu hổ và giận dữ đến cùng cực.
"Đúng vậy, nhóc à, cháu mạnh mẽ hơn cha mẹ cháu, gặp được bọn họ rồi thì đừng đến quấn quýt lấy ông nội bà nội cháu nữa."
Người bên cạnh không nhìn ra tính tình của Hải Nhất Thần, nghe một đoạn lời nói than thở khóc lóc vừa nãy của đối phương, còn cảm thấy đối phương là trúc xấu mọc măng tốt, còn rất có ấn tượng tốt với cậu ta, lúc này cũng giúp đỡ Hải Đại Phú và Lan Tú Mai khuyên cậu ta, nhanh chóng dẫn cha mẹ cậu ta đi đi.
"Cha, con là con trai ruột của cha, Thần Thần và Huyên Huyên là cháu trai cháu gái ruột của cha, cha tình nguyện thân cận mấy đứa nhỏ không phải của nhà họ Hải chúng ta, cũng không nguyện ý tha thứ cho con sao?”
Hải Hác Xương sĩ diện nhất, lần này đến nhận sai còn không phải bởi vì bị ép bất đắc dĩ sao, nếu không anh ta cũng không nguyện ý tới cho mất mặt, thấy ông cụ bà cụ đều nói đoạn tuyệt như vậy rồi, anh ta cũng bất mãn, đứng lên, bởi vì quỳ lâu còn lảo đảo một hồi.
Hai mắt anh ta đỏ bừng, chỉ vào mấy chị em Lăng Kiều bên cạnh, cảm thấy nói như vậy mấy con nhóc ở nông thôn đó, đứa nhỏ nhà này đều là hồ ly tinh, khiến cho cha mẹ anh ta mụ mị đầu óc.
Nhìn thấy ba đứa nhỏ đứng cách đó không xa, Hải Bác Xương không khỏi ác độc sinh ra can đảm, nếu ba đứa nhỏ này bởi vì cha mẹ anh ta không cẩn thận đụng tới đụng lui, cha mẹ anh ta còn có thể ở chung hòa thuận với gia đình đó sao, đến lúc đó ồn ào trở mặt, còn không phải ngoan ngoãn đi theo đứa con là anh ta về nhà sao.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Hải Bác Xương lóe lóe, khi Kim Phượng ở một bên đứng dậy, dùng mũi chân móc một cái vào mắt cá chân của cô ta, vốn quỳ lâu mạch máu sẽ không lưu thông, Kim Phượng lập tức không đứng vững, bổ nhào về phía mấy chị em Lăng Điềm.
A....
Không nhìn thấy hình ảnh trong tưởng tượng, không biết từ nơi này nhảy ra một thằng nhóc ngăm đen khỏe mạnh, đạp Kim Phượng vốn ngã nhào về phía mấy chị em một cái, lạch cạch một tiếng quăng ngã tàn nhẫn ở trên mặt đất, đau đến nỗi cô ta gào khóc trực tiếp kêu lên.
Về phần Phi Túc ngay lúc nguy cơ đột nhiên hiện ra, thừa cơ lấy tư thế hộ vệ ôm hờ lấy cô gái của cậu. Mềm mại, còn mang theo mùi hương ngọt ngào, muốn hôn...
Trên mặt Phi Túc mang theo nét ửng đỏ khả nghi, cậu hò hét điên cuồng ở trong lòng, xong rồi, thực sự giống như cha cậu nghĩ, cậu thành cầm thú rồi!!!...
"Sao lại thế này?"
Vạn Kim Chi và Lăng Quốc Đống rất xa đã thấy ngoài cửa tiệm nhà mình chật ních người, nhanh chóng chạy lên.
"Ông ta móc chân người phụ nữ đó, cố ý hại bà ta té ngã, nếu không phải động tác cháu mau lẹ, Điềm Điêm đã bị đụng ngã rồi." Phi Túc trải qua sự dạy dỗ của cha, biết khi nào thì nên xoát độ thiện cảm của cha vợ mẹ vợ.
Một màn vừa nãy xảy ra quá nhanh, không ít người đều không thấy rõ Hải Bác Xương làm chuyện mờ ám, tự cho là bản thân Kim Phượng không cẩn thận té ngã, cũng không ai hoài nghi có phải Phi Túc nói dối hay không, dù sao khuôn mặt của cậu còn đứng đắn nghiêm túc hơn quân nhân, thật sự không giống như là người sẽ nói dối.
Nhưng chàng trai à, người ta cũng bị cậu đá bay rồi cậu còn ôm con gái người ta là chuyện gì xảy ra vậy.
Lăng Điềm dùng đầu ngón tay bé nhỏ của mình chọt chọt cơ ngực rắn chắc của Phi Túc, dùng ánh mắt ý bảo cậu nên buông mình ra.
“Anh Phi, vừa nãy cám ơn anh."
Hai gia đình chung sống lâu rồi, Lăng Điềm cũng quen sơ sơ tính tình của Phi Túc, ở trong mắt cô bé, đây là một người anh không nói nhiều lắm, cũng rất cẩn thận ổn trọng, nhất là lần này, nếu không phải đối phương phản ứng nhanh, chỉ sợ cô bé và chị cả em trai thực sự sẽ bị đụng ngã.
"Không cần cảm ơn -. -"
Bạn cần đăng nhập để bình luận